Chương 49: Chị Gϊếŧ Em Đi

“Bên ngoài, người ta có thể là một ngôi sao. Nhưng trên thực tế, lại hoàn toàn cô độc, nghi ngờ mọi thứ. Trải nghiệm nỗi cô đơn trong tâm hồn này là việc khó khăn nhất trên thế gian.”

– Brigitte Bardot –

(Warning: Chương này cấm đàn ông mang thai và trẻ em đang cho con bú =)))) )

***

Trong căn phòng tối mịt, chỉ nương nhờ vào ánh sáng duy nhất tới từ chiếc đèn công suất thấp màu đỏ. Người phụ nữ với mái tóc xoăn nhẹ đã dài đến thắt lưng, chân tay bị trói chặt, da dẻ tái nhợt do lâu ngày không được tiếp xúc với ánh sáng mặt trời.

Xung quanh nàng ngoại trừ dây xích sắt nặng nề, thì còn trải đầy những tấm ảnh chụp ba người con gái. Từ khi còn nhỏ tới khi trưởng thành.

Cô gái đứng giữa hai tay dang rộng, vừa vặn ôm lấy hai cô gái xinh đẹp khác ở bên cạnh. Mà cô gái bên trái cũng rất phối hợp nghiêng đầu dựa vào vai cô.

Nét bút tiêu sái viết đằng sau tấm ảnh, lần lượt là tiểu Tịch, tiểu Nguyệt và Lạc Uyên tỷ tỷ…

Người phụ nữ khẽ cử động, khiến dây xích phát ra tiếng lanh lảnh chói tai.

Cánh cửa gỗ chầm chậm mở ra.

Người phụ nữ khác tiến vào. Không nói không rằng lại gần, đem nàng bế lên.

“Nguyệt… chị muốn làm gì…?” Lâm Tịch khổ sở, đôi mắt vô hồn như dán thẳng vào Cao Hi Nguyệt.

Cao Hi Nguyệt mang nàng tới phòng tắm. Không sai, sợi xích sắt trói Lâm Tịch đủ dài để nàng có thể chủ động làm những sinh hoạt cá nhân. Nhưng tuyệt nhiên không thể bước ra khỏi cửa.

Thậm chí cửa sổ cũng đã được Cao Hi Nguyệt thuê người chèn toàn bộ khung sắt.

Nàng giống như phượng hoàng bị giam giữ…

Loài phượng hoàng kiêu ngạo đang chết dần chết mòn trong cái l*иg tối đen như mực này.

Đặt Lâm Tịch ngồi lên thành bồn tắm. Cao Hi Nguyệt trầm mặc cởi dần từng món đồ nàng đang mặc trên người, dáng vẻ của cô vô cùng ung dung. Thậm chí ung dung tới độ… có thể liên tưởng tới việc cô đang chơi búp bê.

Qua vài phút, y phục của Lâm Tịch toàn bộ đều bị vứt xuống.

Lâm Tịch cơ thể gầy đến đau lòng.

“Tại sao không ăn?” Cao Hi Nguyệt lầm bầm, rồi đột nhiên bóp lấy cổ nàng. “TẠI SAO KHÔNG ĂN UỐNG ĐẦY ĐỦ?”

Lâm Tịch nghiêng đầu tránh khỏi cô, cổ họng bị bóp khiến nàng cảm thấy dường như chúng đang dần gãy lìa.

“Trả lời.” Cao Hi Nguyệt lạnh lùng thổ khí. “Lâm Tịch, em phải sống. Trừ phi tôi đồng ý, thì em không được phép chết.”

Lâm Tịch khẽ nở nụ cười, rồi lại thủy chung trầm mặc.

Cao Hi Nguyệt đẩy nàng ngã vào trong nước. Sau đó cô ngồi lên thành bồn tắm, đem hoa hồng và sữa tắm vẩy lên người nàng.

Theo độ trơn trượt của dưỡng thể mà xoa nhẹ từng tấc da thịt. Bàn tay của Cao Hi Nguyệt chợt trượt xuống hạ thân của Lâm Tịch, tiếp tục tiến sâu vào cửa động khô khốc.

Lâm Tịch ăn đau, theo bản năng cong người, dáng vẻ hiện tại thập phần đều là khốn khổ chật vật.

“Đau sao? Hay là sung sướиɠ?” Cao Hi Nguyệt nhàn nhạt hỏi.

“NÓI.”

Những ngón tay thon dài lập tức đẩy thật mạnh.

“A…” Lâm Tịch run rẩy cắn chặt đôi môi không chút huyết sắc.

Thanh âm lõm bõm từ việc hoạt động trong nước dần nhuốm đầy căn phòng tắm được thiết kế với tông màu đen đỏ âm u.

Chợt, Cao Hi Nguyệt rút tay khỏi cơ thể nàng. Rồi đứng dậy bước ra ngoài.

Không lâu sau, cô trở lại, trên tay cầm theo chiếc bịt mắt bằng lụa cao cấp.

“Đừng, Nguyệt. Em xin chị…” Lâm Tịch khổ sở lùi vào góc bồn tắm. “Em đau lắm, đừng tiếp tục nữa. Em xin chị…”

Làm như không nghe thấy những lời van cầu yếu ớt của nàng. Cao Hi Nguyệt đeo chiếc bịt lên đôi mắt tuyệt vọng kia. Cuối cùng lại dùng sức bế nàng quay về giường ngủ.

Lâm Tịch biết cơ thể của nàng hiện tại… chẳng khác nào công cụ tìиɧ ɖu͙© thật sự.

Hơn một năm qua, nàng đã sống như vậy. Nàng đã sống quãng thời gian dài hệt như con rối dưới sự điều khiển của Cao Hi Nguyệt.

Bởi vì nàng sợ.

Nàng sợ rằng nếu như bản thân không thỏa hiệp. Thì Cao Hi Nguyệt chắc chắn sẽ có cách để chia rẽ nàng và Cẩn Ngôn…

Nàng không muốn xa con bé. Càng không muốn Cao Hi Nguyệt chú ý tới con bé.

Thà rằng cứ như trước đây, chị ấy âm thầm bảo hộ Cẩn Ngôn, không phải rất tốt sao?

***

Đem đôi chân ngọc trắng nõn nhưng gầy nhẳng tạo thành hình chữ M. Cao Hi Nguyệt chạy dọc trên đùi nàng, đôi mắt nghiền ngẫm chẳng khác nào vị bác học với bộ kiến thức cao thâm, đang tinh tế cảm nhận vẻ đẹp của đồ vật khiến mình vui vẻ.

Lâm Tịch không nhìn thấy gì cả.

Nhưng nàng có thể nổi da gà mỗi khi Cao Hi Nguyệt chạm vào người nàng.

Tại sao nhiều năm qua nàng lại có thể điên cuồng thích chị ấy? Trong khi chị ấy cũng là một kẻ có bệnh về tâm thần…?

Cao Hi Nguyệt quá tàn nhẫn.

Ít nhất thì với nàng.

***

Cao Hi Nguyệt cầm trong tay thứ gì đó màu hồng, tròn tròn nho nhỏ như quả trứng. Và thời điểm cô khởi động công tắc. ‘Quả trứng’ đó phát ra tiếng ong ong chói tai.

Lâm Tịch hoảng sợ muốn khép chặt hai chân.

Thế nhưng đương nhiên, Cao Hi Nguyệt sẽ không để nàng thành công làm thế.

Đặt quả trứng sát gần tiểu hạch nhỏ đang dần sưng lên. Cao Hi Nguyệt chợt nhếch môi, tạo thành độ cong hoàn hảo.

“Nguyệt, chị gϊếŧ em đi… chị gϊếŧ em đi…” Lâm Tịch thống khổ giãy giụa. Dây xích sắt siết chặt tay chân nàng, in lên da thịt những vết bầm tím quỷ dị.

“Gϊếŧ em?” Cao Hi Nguyệt đặt ‘quả trứng’ đó sâu hơn. “Em nghĩ tôi sẽ để em chết dễ dàng ư? Khi em dám cả gan làm những điều tồi tệ đến thế?”

“Chị chẳng có quyền gì cả, Cao Hi Nguyệt.” Lâm Tịch run lên. Cảm giác tra tấn này khiến nàng chỉ muốn tự tử. “Chính chị mới là người khởi xướng mọi chuyện. Chị và Lạc Uyên tỷ tỷ mới là hai kẻ nɠɵạı ŧìиɧ.”

“Cô im đi.” Thô bạo đem ngón tay như muốn xé rách cơ thể nàng. Cao Hi Nguyệt lớn tiếng. “Tôi không cho phép cô xúc phạm Lạc Uyên.”

“Cao Hi Nguyệt, chị luôn nói mình cố gắng trở thành bác sĩ tâm lý cũng chỉ vì muốn chữa bệnh cho em. Nhưng em thấy chính chị mới là kẻ có bệnh.” Đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần khiến Lâm Tịch mệt mỏi. “Trái tim chị rốt cuộc được cấu tạo như thế nào vậy? Chị rõ ràng luôn muốn chiếm giữ em, thế nhưng chị lại yêu Lạc Uyên tỷ tỷ…”

“Cái chết của vợ chồng chị ấy, không liên quan đến em.”

“Quỷ mới tin cô.” Cao Hi Nguyệt vừa nói vừa ra vào càng lúc càng nhanh.

Lâm Tịch chẳng chút nào sung sướиɠ cả, nàng mặc kệ xuân thủy ồ ạt tuôn khỏi địa phương đó, mặc kệ Cao Hi Nguyệt khinh bạc.

“A…” Lâm Tịch thét lớn. Khi mà nàng nhận ra người phụ nữ kia dường như đang nhét vật thể lạ vào sâu vùиɠ ҡíи của nàng.

Nguyên lai, Cao Hi Nguyệt vừa mới ép nàng ‘chơi’ cùng chai rượu vang đỏ…

Rượu vang từ giữa hai chân Lâm Tịch, hòa cùng mật dịch chảy ra…

Thậm chí, mơ hồ còn có cả máu.

Lâm Tịch chết lặng.

Đau đớn, nhục nhã, tự kinh tởm chính bản thân…

“Chị… gϊếŧ em đi…”

Ngày đăng: 18.07.2019

Nãi: Mặc dù hơi cùi. Nhưng gia không ăn chay nữa đâu ( ͡° ͜ʖ ͡°)