Chương 6: Huyễn Quỷ thiên – Yên diệt

Một ngày gặp nhau, hai người tương tư. Nói được ba câu, chưa đến câu thứ bốn thì trời mưa, canh năm khanh chưa ngủ.

Lục xuất phân phi*, tháng bảy nóng như lửa. Tám âm luân phiên nhau tấu đến chín tầng trời, mười năm trăng tròn.

(*Lục xuất phân phi: tuyết đổ ào ào.)

Quân lai thí vấn quyển liêm nhân, bán câu minh nguyệt điếu thanh khê.

Tham tâm… à.

Nam Phong đứng trước cửa sổ, y chỉ mặc một bộ áo trong màu trắng, nhìn tuyết đọng trên mặt đất ngẩn người.

Chỉ chốc lát, phía sau truyền đến ấm áp. Sùng Diệc choàng thêm cho y chiếc áo khoác màu vàng nhạt: “Sao sớm thế này đã dậy rồi, lại còn mặc ít như thế?”

Ngộ nhỡ rét cóng thì làm sao?

Nam Phong ngẩn ra nhìn chằm chằm hắn, rõ ràng là lời trách cứ, lại tràn đầy ngữ điệu cưng chiều, vẫn là vẻ mặt như cười như không, mà chút nhu tình kia lại nhàn nhạt tan ra ở khóe mắt.

Chẳng biết làm sao l*иg ngực lại âm ỷ đau.

Y cúi đầu cười, nói Thần Quân đại nhân quên rằng ta là một con huyễn quỷ rồi sao?

Bản thân quỷ mị chính là thứ âm u lạnh lẽo, đâu còn rét cóng được nữa.

Sùng Diệc hơi nhíu mày: “Ta không thích ngươi gọi ta như thế.”

“Ừm?”

“Gọi ta là A Diệc.” Hắn vén lọn tóc bên tai Nam Phong ra sau tai, lại mỉm cười.

Nam Phong sửng sốt, sau đó bất đắc dĩ thở dài, thong thả nói, mọi người đều nói thần tiên cao cao tại thượng, lục căn rất thanh tịnh, không ngờ Thần Quân đại nhân lại có tính trẻ con như thế.

Gọi là gì mà không giống nhau chứ? Ngươi hà tất phải cố chấp vì một cách xưng hô?

“Không giống nhau.” Hắn nói.

Ngươi gọi ta là Thần Quân đại nhân, luôn làm ta thấy khó chịu, khiến ta cảm thấy ngươi vẫn không tin tưởng ta.

Nam Phong lơ đãng.

…Cam tâm tình nguyện ư?

Y nhẹ giọng gọi Sùng Diệc một tiếng “A Diệc”, nhu tình trong mắt đối phương càng thêm đậm.

Sùng Diệc ta nên đối đãi với ngươi thế nào mới tốt?

Sùng Diệc nằng nặc đòi chải tóc cho Nam Phong, hắn nói đây là việc phải làm trong sáng sớm ngày đầu tiên của đôi vợ chồng mới cưới ở nhân gian. Nhưng dù sao hắn ở Thiên Ngoại Thiên cũng được người ta hầu hạ thành quen, tuy Nam Phong không hề ôm nhiều kỳ vọng vào tay nghề của người này, song khi nhìn một đống xiêu xiêu vẹo vẹo trên đỉnh đầu mình, y vẫn không nhịn được co rút khóe miệng. Nhưng dường như Sùng Diệc rất hài lòng, tràn đầy ý cười nhìn Nam Phong trong gương. Nhìn dáng vẻ kia của hắn, Nam Phong cuối cùng nhịn lời nói cay nghiệt xuống, chỉ đành nhỏ giọng phàn nàn, tay nghề ngươi còn phải luyện nhiều.

“Nếu sau này ngày nào ngươi cũng để bản quân chải đầu cho ngươi, chắc chắn bản quân sẽ chải đẹp hơn.” Hắn ôm vai Nam Phong, cười hì hì nói ta còn tưởng rằng ngươi sẽ khắt khe với ta đấy.

“Vốn cũng muốn khắt khe với ngươi.” Nam Phong hừ khẽ: “Nhưng ngươi chải quá khó coi, ngay cả tâm trạng khắt khe với ngươi ta cũng không có.”

Sùng Diệc cười to, nói Nam Phong ngươi ấy, quả là thú vị.

Ngay từ đầu, ta đã cảm thấy ngươi thú vị.

Trong tam giới này, gặp Xích Diễm Thần Quân ta mà vẫn càn rỡ như thế, ngươi là người đầu tiên, dám chua ngoa với ta, ngươi là người đầu tiên, dám ra điều kiện với ta, ngươi cũng là người đầu tiên.

Ngươi nói xem, ngươi chiếm nhiều cái đầu tiên trong lòng bản quân như thế, bản quân làm sao dễ dàng buông tha cho ngươi được.

Huống hồ ngươi còn trộm đồ của ta.

Nghe hắn nói vậy, Nam Phong hơi bất mãn, y nói Thần Quân đại nhân lại muốn đòi tâm tỏa về?

Đáng tiếc quá, không cho!

Tiếng cười của Sùng Diệc càng lớn, hắn nói ngươi yên tâm, ta đã nói giúp ngươi, chắc chắn không nuốt lời.

Hơn nữa, vật ta bảo ngươi cướp đi, cũng đâu phải tâm tỏa.

“Ồ? Vậy là thứ gì?”

“Cái này sao…” Sùng Diệc cười mà không nói.

Nhìn vẻ mặt vui mừng khi thực hiện được âm mưu của Sùng Diệc, Nam Phong cảm thấy Sùng Diệc kỳ thực cũng không phải thần tiên thanh tâm quả dục gì.

Thậm chí y còn cảm thấy, vị Xích Diễm Thần Quân này, thật ra còn nhiều tính tình của người phàm hơn. Có lẽ trước đây hắn chưa trải qua trần thế, một khi rơi vào, liền chuyên tình hơn bất cứ ai.

Hãm sâu hơn bất cứ ai.

Y cảm thấy l*иg ngực đau dữ dội hơn.

Một lát sau, Sùng Diệc đi.

Nam Phong ghé vào cửa sổ, lại nhìn chằm chằm tuyết đọng trên mặt đất ngẩn ra.

Y đang nhìn vết chân hôm trước y và Sùng Diệc cùng đi qua. Quả nhiên ban đêm tuyết rơi xuống, dấu chân hôm qua không thấy nữa. Hiện giờ ở bên trên, chỉ có dấu vết lúc Sùng Diệc rời đi để lại.

Nếu như đêm nay tuyết lại rơi xuống, những vết chân này cũng sẽ biến mất chứ?

Y xoa ngực, nhíu mày, giữa ngực và bàn tay có độ ấm, dù cách quần áo vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng.

Y nhớ lại, vừa rồi lúc Sùng Diệc rời đi, nói y đợi nửa tháng nữa, hắn có thể giúp y dùng tâm tỏa trả Nam Ngọc một trái tim, trong khoảng thời gian ấy, hắn sẽ không tới.

Còn có nửa tháng.

Sau nửa tháng, chính là năm mới.

Tống cựu nghênh tân, dù là cõi âm, cũng trở nên náo nhiệt hơn. Minh Chủ Ngân Nguyệt và Diêm Vương Kim Tước hiếm khi không cãi nhau, từ sớm đã bắt đầu lo liệu đón giao thừa. Còn đặc biệt ân chuẩn quỷ mị không thể đầu thai tới nhân gian xin một phần thờ cúng.

Trước năm mới ba hôm, Nam Phong tới Thúy Trúc Cư. Không ngoài dự đoán của y, Thúy Trúc Cư chẳng có chút dấu hiệu náo nhiệt nào, củi lửa trong sân chất lung tung, trong hồ nước cũng mọc bèo tấm, vô cùng thê lương.

Cửa khép hờ, khẽ đẩy một cái, tạo ra âm thanh chói tai.

Vọng Thư vốn đang trông coi trước giường bị âm thanh kinh động xoay người lại.

“Nam Phong?”

Nam Phong mặc một bộ áo lụa vàng nhạt, liếc mắt nhìn người nằm trên giường, sau đó cười nhìn về phía Vọng Thư.

Vọng Thư cắn cắn môi, tràn đầy bi thương: “A Trung… Trung thái tử, không biết hắn bị trúng độc gì, đã hôn mê bảy ngày. Ta đã nghĩ hết cách, cũng không biết giải chất độc này thế nào…”

“Ta biết.”

Có phải cả người hắn rét run, đầu đau như muốn nứt ra, cảm giác sống không bằng chết, chỉ mê man mới có thể dễ chịu hơn chút?

“Hả?” Bị lời nói khó hiểu của Nam Phong cắt ngang, Vọng Thư vô cùng hoang mang.

Chỉ thấy nụ cười kia vừa đắc ý vừa quyến rũ: “Độc này gọi là Vãng Sinh Hàn…” Huyễn quỷ vẫn dùng giọng điệu trêu đùa kia nói: “… Là ta hạ.”

“Ngươi?!!” Vọng Thư không thể tin được, hắn trợn mắt, giọng nói cũng khẽ run rẩy: “Là… là ngươi?”

Vãng Sinh Hàn, do trùng hàn hơi cực hàn biến thành, sau khi uống vào năm ngày độc phát, cơ thể lạnh đến cực độ, đau đớn khó chịu nổi, mười ba ngày sau nhất định bỏ mình.

Thiên hạ không giải được.

Nam Phong lại dửng dưng: “Ngày ấy ta tới chỗ ngươi, đưa cho Trung thái tử một ly trà, độc được hạ lúc đó.”

“Vì sao ngươi…”

“Bởi vì chỗ ngươi có thứ ta cần.” Nam Phong nói: “Nếu ngươi đưa đoạn chướng cho ta, ta sẽ cho ngươi giải dược.”

“Đoạn chướng?” Cái này Vọng Thư biết – thì ra ngươi là vì đoạn chướng?

“Phải.” Nam Phong trả lời chẳng hề úp mở: “Tim người có ngũ linh, mỗi một linh đều có quỷ thần Thiên Đế ngự ban phụ trách tu hóa, đoạn chướng này do ngươi phụ trách.”

Sắc mặt Vọng Thư lạnh xuống, nhưng lại không cam chịu, hắn nói không sai, quả thực ta nhận lệnh của Thiên Đế, tu hóa đoạn chướng.

Thế nhưng Nam Phong, hai người chúng ta quen biết nhiều năm, ngươi muốn đoạn chướng, vì sao không trực tiếp nói với ta?

“Cũng bởi vì chúng ta quen biết nhiều năm, nên ta hiểu rất rõ tính cách ngươi.”

Ta vốn định để đến khi quen thuộc với ngươi hơn, biết đâu có thể xin ngươi đoạn chướng, nhưng thời gian càng dài, ta lại càng cảm thấy ngươi không phải là người sẽ làm trái nguyên tắc vì bằng hữu. Ta hỏi ngươi lấy đoạn chướng, ngươi có cho ta không?

Vọng Thư rốt cuộc không còn gì để nói — quả thực, dù Nam Phong trực tiếp hỏi hắn, hắn cũng không đưa đoạn chướng cho y. Tuy hắn và Nam Phong giao tình không ít, nhưng cũng có sự kiên định của mình. Nếu Nam Phong miễn cưỡng đòi đoạn chướng của hắn, thậm chí hắn sẽ gây chuyện với y. Hôm nay Nam Phong hạ độc, ngược lại cũng phù hợp với tác phong huyễn quỷ của y.

Chỉ là hắn có chút mất mát — nếu không có Trung thái tử, Vãng Sinh Hàn này liệu có hạ lên người ta hay không?

Nam Phong không phủ nhận.

“Chà… Quả nhiên ta vẫn đánh giá thấp ngươi, huyễn quỷ.” Hắn cười lạnh nói, ngươi đã sớm nhìn ra ta lưu tâm đến A Trung, nên mới hạ thủ hắn?

“Ta nói rồi, huyễn quỷ ta nhất định phải lấy được thứ người khác quan tâm nhất.” Y duỗi tay, trong lòng bàn tay có một hạt châu màu lam: “Đây là nội đan thần thú thủy giao thượng cổ, tên là Thủy Linh Lung, tam giới chỉ có một viên. Chỉ cần Trung thái tử ăn vào, là thuốc đến bệnh trừ, lại còn có thể gia tăng tu vi cho hắn.”

Ngày mai, chính là ngày thứ mười ba, nếu ngươi không muốn đưa đoạn chướng cho ta, thì chỉ có thể nhìn Trung thái tử chết.

Vọng Thư nhìn chằm chằm Thủy Linh Lung trong tay y, hai tay siết chặt.

Nam Phong cũng không vội, đợi câu trả lời của hắn.

Hồi lâu, Vọng Thư buông tay ra: “Đoạn chướng cho ngươi.”

Nam Phong mỉm cười.

Vọng Thư lấy từ ngăn kéo ngầm ra một hộp thủy tinh, niệm vài câu chú ngữ, giao vào tay Nam Phong.

“Đoạn chướng đã được ta giải phong ấn, ngươi cầm đi.”

Nam Phong nhận lấy, đưa Thủy Linh Lung trong tay cho Vọng Thư,

nói một tiếng đa tạ, định rời đi.

“Nam Phong!” Vọng Thư gọi y lại: “Ngươi… ta biết ngươi muốn làm gì.”

Chính khí trên người ngươi rất nặng, lẽ nào ngươi…

Nam Phong dừng lại.

Mội hồi im lặng.

“Vọng Thư.” Nam Phong đột nhiên nói: “Ở bên Trung thái tử thật tốt nhé.”

Vọng Thư muốn nói lại thôi, hắn biết tính tình Nam Phong, chết cũng không đổi.

“Thôi, thôi.” Hắn phất tay: “Hầy, lần này ta không hao tâm tốn sức đi chắp vá hồn phách vỡ tan vỡ nát nữa đâu.”

Nam Phong nghe thấy hắn thở dài một tiếng, sau đó đầu cũng không ngoảnh lại đi mất.

Y muốn tới Thiên Nhai Hải Giác.

Lúc Sùng Diệc xuất quan, vừa vặn là đêm trừ tịch. Tông Tú lại lén tới nhân gian, mang rất nhiều đồ tết về. Sùng Diệc giả bộ tức giận, nói thời gian bản quân bế quan, ngươi lại không tử tế trông coi Thiên Ngoại Thiên, còn dám chạy xuống nhân gian.

“Còn không phải Tông Tú muốn để Thần Quân đại nhân sau khi xuất quan xem ít đồ mới mẻ cho vui vẻ hay sao ~” Hắn lại bắt đầu chậm rãi nói những gì mắt thấy ở nhân gian, cũng sắp đem hàng tết ra khoe đến chín tầng mây rồi.

Sùng Diệc khép quạt lại, gõ một cái lên đầu Tông Tú, trách mắng, ngày ngày lưu luyến nhân gian, đến lúc đó biếm ngươi xuống phàm trần. Tông Tú lập tức bị dọa, luôn miệng cầu xin hắn khai ân.

“Thôi bỏ đi, lần này không phạt ngươi.” Hắn nói: “Bản quân tới Thiên Nhai Hải Giác một chuyến.”

So với Thiên Ngoại Thiên, Thiên Nhai Hải Giác náo nhiệt hơn nhiều

— Cửu Gia thích chơi đồ tết, lại thêm Hạ Lan từng là con người, cực kỳ thích năm mới, Cửu Gia liền lấy mấy tiểu tiên từ chỗ Ngọc Đế, trang trí Thiên Nhai Hải Giác giống nhà phú quý ở nhân gian, đèn l*иg đỏ thêm chữ đỏ lớn.

Sùng Diệc đứng ở cửa, cảnh tượng này giống như từng quen biết.

Có chút tương tự tân hôn hôm lễ Bách Hoa.

Hắn nhớ tới Nam Phong, bất giác khẽ cười.

“Ơ kìa, Tiểu Sùng Diệc, ngươi tới chúc tết ta à?”

Cửu Gia không câu nệ tiểu tiết, nói chuyện cũng tùy ý, Sùng Diệc chắp tay khom người, nói xin chút cát lợi của biểu ca.

Cửu Gia bị hắn trêu hơi lờ mờ — Tiểu Sùng Diệc, ta phát hiện ngươi thực sự… càng ngày càng có ý vị nhân tình.

“Hôm nay Sùng Diệc tới, thực ra là có việc xin biểu ca giúp đỡ.”

“Ôi, ôi, ta biết ngay ngươi tới không phải để chúc tết ta mà.” Vẻ mặt y thất vọng, song lại lập tức vừa cười vừa hỏi Sùng Diệc, có chuyện gì.

“Hôm nay là cuối năm, là ngày cuối cùng của thời hạn năm trăm năm, huyễn quỷ muốn hôm nay chắc chắn phải trả cho đệ y một trái tim.” Sùng Diệc cười cười, nói ta đồng ý giúp y, nên xin biểu ca hãy giao tâm tỏa cho ta trước, ta giúp huyễn quỷ xong, chắc chắn sẽ lấy phần nội đan vô cực thứ năm từ chỗ huyễn quỷ, tự mình trình lên.

Cửu Gia vừa nghe thấy điều này, nhìn Sùng Diệc một cách khó tin, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.

Sùng Diệc thấy y không nói gì, cho là y không tin mình, liền lấy máu phượng hoàng ra thề.

Cửu Gia lắc đầu, nói không phải ta không tin ngươi.

Chỉ là tâm tỏa, bây giờ không có ở chỗ ta.

“Sao?”

“Ba ngày trước, Tiểu Phong tới chỗ ta, nói là chúc tết ta, đưa phần nội đan vô cực thứ năm ra làm quà tết, lấy tâm tỏa đi. Y còn nói, ngươi cũng biết việc này.”

“Cái gì?” Sùng Diệc kinh ngạc, nhỏ giọng nói, ta không hề biết việc này.

Cửu Gia suy nghĩ chốc lát, nói tiếp: “Ta thấy chính khí trên người y rất nặng, vừa nhìn liền thấy chính là khí tức trên người Xích Diễm Thần Quân ngươi, còn trêu y hỏi có phải cùng ngươi làm chuyện phong nguyệt rồi không, y cũng không tị hiềm, thẳng thắn thừa nhận. Ta nghĩ hai ngươi đã thế rồi, cũng không nghi ngờ nữa. Có điều bây giờ nghĩ đến cũng lạ, ngày ấy y vội vội vàng vàng, hình như rất sợ ta hỏi nhiều…”

Sắc mặt Sùng Diệc ngày càng khó coi: “Ngài nói, chính khí trên người y rất nặng?”

“Đúng vậy.” Cửu Gia phát hiện sắc mặt Sùng Diệc khác thường: “Sao…”

Chỉ thấy sắc mặt Sùng Diệc trắng bệch.

… Nguy rồi!!!

Xảo tài phiên thắng thí tân la, họa thải miêu kim tác nháo nga*.

(*Trong bài Phượng thành tân niên từ của Tra Thận Hành, đại ý bài từ nói về người phụ nữ quanh năm suốt tháng bận rộn, chỉ đến tết mới được rảnh rỗi chơi đùa. Muốn năm mới thanh nhàn một tháng thì năm trước phải làm rất nhiều việc. Các cô khéo léo làm đồ trang sức, thử quần áo mới, thể hiện thiên tính thích ăn diện của phái nữ.)

Giao thừa, dù đêm đã khuya, nhưng trên đường vẫn đèn đuốc sáng trưng. Đèn hoa bên đường chiếu lên người, gã sai vặt trước lầu Quế Hoa lại hô to: “Đại đương gia nhà ta nói, hôm nay ai đoán đúng đố đèn, sẽ nhận được trăm lượng hoàng kim.”

Hôm nay lầu Quế Hoa cũng đã đổi đương gia.

Nam Phong nhìn chằm chằm nơi đó, xoay người rời đi.

Y chỉ là một con huyễn quỷ, vô ảnh vô hình, con người không nhìn thấy y.

Tiếng nói tiếng cười không liên quan đến y, y chỉ nhanh chóng xuyên qua đám người, tới một gia đình.

Hôm nay gia đình này vừa được một đứa con trai.

Y bay đến trước giường đứa trẻ, nhìn chằm chằm hài nhi vừa ra đời — bé con vừa ra đời an tĩnh ngủ, khuôn mặt nhăn nhúm, không nhìn ra dáng vẻ gì, có điều nốt ruồi trên cổ kia, lại khiến ngực Nam Phong run lên.

Không biết đứa trẻ này sau khi lớn lên, có giống gương mặt mình như đúc không.

Y vươn tay, muốn chạm vào mặt đứa trẻ, nhưng cuối cùng lại dừng tay lại. Y cười khổ lắc đầu — đệ đó, sau này đừng có liên quan gì đến ta, biết chưa?

Y niệm vài câu chú ngữ, linh khí ngũ sắc liền xuất hiện từ trong tay y, hóa thành một đường ánh sáng trắng, tiến vào thân thể đứa bé. Y lại lấy tâm tỏa từ trong ngực ra — một chiếc khóa vàng còn không lớn bằng lòng bàn tay.[Ta muốn ngươi cam tam tình nguyện.]Cam tâm tình nguyện…

Nam Phong cười khổ, sao lại nhớ tới hắn chứ?

Cam tâm tình nguyện… Ta đã không còn tim, làm sao mà cam tâm tình nguyện?

Hít sâu một hơi, Nam Phong hướng về phía tâm tỏa trong tay từ từ phát lực. Chiếc khóa và người y đều phát ra ánh sáng đỏ, dần dần bao quanh họ.

Nam Phong chỉ cảm thấy thân thể ngày càng nhẹ.

Nỗi đau trong ngực ngày càng dữ dội.

Tâm tỏa, chính là trái tim của Hỗn Độn sau khi chết biến thành, có thể khống chế tâm trí người, dù là thần tiên, cũng chạy không thoát pháp lực của nó. Chức trách của Phượng Hoàng thượng cổ chính là canh giữ tâm tỏa.

Mà chính khí Phượng Hoàng phải cảm ứng với chính khí tâm tỏa, mới có thể khởi động huyền cơ trong đó. Thế nhưng Phượng Hoàng sẽ bởi vậy mà giảm tu vi ngàn năm.

Biết Nam Phong lấy đi tâm tỏa, lại thêm chính khí trên người y nặng như vậy, Sùng Diệc sẽ biết.

Nam Phong y, là muốn dùng chính khí lấy được từ người Sùng Diệc, để khởi động tâm tỏa.

“Quỷ mị thuần âm, sử dụng chính khí sẽ hôi phi yên diệt!!”

Hắn lập tức rời khỏi Thiên Nhai Hải Giác, tới nhân gian tìm Nam Phong. Hắn cảm ứng được khí tức của tâm tỏa, qua lại trong đám người.

Tiếng cười tiếng nói không liên quan đến hắn, trúc trượng hỉ yến không liên quan đến hắn, nồng tình mật ý không liên quan đến hắn.

Giờ hắn chỉ muốn tìm được Nam Phong.

Một khoảng không trung, bị sắc đỏ nhuộm lên đẹp đẽ.

“Nam Phong!” Sùng Diệc xông vào.

Cửu Gia ôm bạch hồ ly đi theo phía sau hắn, thấy ánh sáng đỏ kia thầm nghĩ trong lòng muộn mất rồi. Y vỗ một cái lên đầu bạch hồ ly: “Đi mau!”

Hồ ly cũng chạy vào.

Y nhấc tay làm phép, muốn vây hãm chính khí đang dần tan đi, lại phát hiện y cũng không khống chế được sức mạnh của tâm tỏa, ngược lại còn tương sinh tương khắc với âm huyết hỗn độn của y, kiềm chế lẫn nhau, y còn chưa định thần lại, đã bị chính khí kia vây khốn pháp lực.

Y chỉ có thể hy vọng tiểu bạch hồ ly nhanh hơn một chút.

Qua hồi lâu, sắc đỏ trên không trung biến mất.

Bạch hồ ly chạy đến, nhảy vào lòng Cửu Gia, thần sắc cô đơn.

Cửu Gia cả kinh, sau đó thở dài. Y vuốt đầu bạch hồ ly: “Ngươi cũng không có cách sao…”

Qua thêm một lát, Sùng Diệc và Nam Phong đi ra — Sùng Diệc ôm Nam Phong, đi từng bước vô cùng thong thả.

Cửu Gia đã rõ trong lòng.

Y nhìn Sùng Diệc đi lướt qua bên cạnh như không nhìn thấy mình, cũng không ngăn cản hắn, chỉ ôm tiểu bạch hồ ly thương tiếc, tình yêu, thật sự khiến người ta không nắm bắt được.[Ta vô tâm, không có tim, không có tim thì làm sao?!! Ta không có tim, ta không hiểu ái tình? Ngươi có tim, vậy ngươi hiểu được ái tình, ngươi hiểu được nỗi đau đớn khoan tim sao?!!] Ái tình… ái tình rốt cuộc là thứ gì?

Đêm trừ tịch, trời đổ tuyết. Từng bước từng bước giẫm lên mặt tuyết, có tiếng ken két khẽ vang lên. Sùng Diệc sợ người trong ngực lạnh, liền ôm chặt thêm.

Nam Phong vốn đang nhắm hai mắt, bị hắn dùng lực như thế liền nhíu mày. Y gắng sức mở mắt ra, nhìn thấy trong mắt Sùng Diệc tràn đầy bi thương.

…Ngươi tới rồi.

Ôm ta chặt như vậy làm gì, ta không sợ lạnh.

Sùng Diệc không nói gì, chỉ siết chặt cánh tay mình.

Nam Phong trầm mặc một lát, than một tiếng thật dài, hà tất.

“Vậy ngươi hà tất phải thế?” Sùng Diệc nở nụ cười: “Ta nói rồi, ta giúp ngươi, ngươi không tin ta?”

“Không phải không tin… khụ khụ… là ta không còn gì có thể trả cho ngươi được nữa.” Y mở lòng bàn tay ra, đó là tâm tỏa.[Huyễn quỷ ta lấy thứ gì cũng là công bằng.]Ngươi khởi động tâm tỏa, sẽ hao tổn tu vi ngàn năm. Chẳng thà ta và ngươi một đêm xuân tiêu, ta tự mình trả đệ ấy một trái tim.

Hôm nay tâm tỏa, ta cũng trả lại cho ngươi. Chúng ta không ai nợ ai, như vậy là tốt nhất.

Giọng nói của Nam Phong ngày càng yếu, thân thể y từ từ trong suốt. Sùng Diệc nắm chặt áo y, vừa đau lòng vừa tức giận, hắn nói sao ngươi cứ phải quan tâm đến chuyện một trả một đền?

Ngươi nợ Nam Ngọc một trái tim, ngươi liền dùng hết mọi thứ, trả cho hắn một trái tim.

Vậy còn ta? Ngươi trộm tim ta, ngươi làm sao mà trả?

Nam Phong ngưng mắt nhìn gương mặt Sùng Diệc — hắn chưa bao giờ lộ ra vẻ mặt này, bi thương đến thế, không cam đến thế, bất lực đến thế.

Vị Xích Diễm Thần Quân này, vẫn luôn có vẻ mặt như cười như không, tràn đầy dịu dàng.

Quân lai thí vấn quyển liêm nhân, bán câu minh nguyệt điếu thanh khê.

Cam tâm tình nguyện…

…Tham tâm.

“Ta… ta sớm đã không còn tim.” Nam Phong cười khổ: “Ngươi… ngươi hà tất… hà tất…”

“Ta không cần ngươi trả cho ta một trái tim.” Hắn nói: “Ta chỉ muốn một phần tình cảm của ngươi.”

Một phần tình ý miên man.

“Tình ý… miên man…” Nam Phong thất thần.

Ngày ấy dạo chơi đêm Bách Hoa, câu đố hoa đăng, động phòng hoa chúc, nghỉ chân bờ sông.

Tình ý miên man.

Y cười, cười đến vui vẻ, rồi lại thê lương. Y nói, ái tình cũng chỉ đến như thế…

“Ta… mọi sở nguyện lúc còn sống ta đều đã thực hiện.” Y đưa tay sờ gò má Sùng Diệc: “Chỉ là… chỉ là sau khi chết có… tiếc nuối.”

Chung quy, ta vẫn nợ ngươi.

A Diệc.

“A Diệc…”

Sùng Diệc nắm tay Nam Phong, tay y vô cùng lạnh lẽo. Hắn biết đây là một chút ảo ảnh cuối cùng của Nam Phong.

Để khởi động tâm tỏa, mười lăm ngày này y dung hợp chính khí có được từ người Sùng Diệc với tam hồn lục phách của mình, từ lúc y trả trái tim cho đứa bé kia, y đã không còn tồn tại trên đời này nữa.

Hôi phi yên diệt.

Sùng Diệc cảm thấy người trong ngực ngày càng nhẹ, hắn siết chặt tay, nhưng cuối cùng chẳng giữ được gì.

Một vùng tuyết trắng xóa, chỉ có mình hắn đơn độc đứng thẳng.

Xa xa, vạn gia đăng hỏa, hoan thanh tiếu ngữ.