Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thẳng Nam Lật Xe

Chương 10: Bảo vệ nam thần là nhiệm vụ vinh dự và gian nan, giao cho cậu nhé!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đỗ Tử Đằng cười lớn, định giải thích thì bị Văn Hàn Vũ chặn trước: "Nếu nói về tuổi tác, lão ngũ đúng là nhỏ nhất thật, nhưng nếu xét khía cạnh khác, thì chưa chắc đâu, hắc hắc!"

Nụ cười của hắn đầy ẩn ý, khiến Bùi Minh Dã đỏ mặt, liền nhanh chóng nhảy một chân vào ký túc, đẩy mạnh Văn Hàn Vũ: "Lão tam, ngậm miệng lại!"

"Được rồi, được rồi! Tôi ngậm miệng đây!" Văn Hàn Vũ vừa nhìn xuống liền thấy chân Bùi Minh Dã quấn băng, lập tức quan tâm: "Lão ngũ, chân cậu sao vậy?"

"Chỉ bị thương nhẹ thôi." Bùi Minh Dã nói thêm, "Không sao, nghỉ ngơi vài ngày là khỏi."

"Vậy thì tốt!" Sự chú ý của Văn Hàn Vũ liền chuyển sang hai người đứng ở cửa, nhiệt tình mời: "Đừng đứng ở cửa nữa, vào ngồi đi!"

"Phải rồi, vào rồi hẵng nói." Đặng Xuyên cũng lên tiếng, "Ký túc xá có hơi bừa bộn, các cậu đừng để ý nhé!"

Hạ Thư Diễn từ chối khéo léo: "Hôm nay đã trễ rồi, bọn tôi còn có việc, để hôm khác."

"Vậy thì hoan nghênh lần sau các cậu đến!" Văn Hàn Vũ cười lớn, "À đúng rồi, tôi chưa biết tên cậu là gì."

Hạ Thư Diễn mỉm cười: "Tôi là Hạ Thư Diễn."

"Hạ Thư Diễn? Tên hay đấy, nghe rất có văn hóa!" Văn Hàn Vũ khen ngợi, nhưng rồi đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, "Khoan đã! Sao tôi thấy cái tên này nghe quen quen..."

Bùi Minh Dã nhanh chóng bịt miệng hắn lại, mỉm cười xin lỗi Hạ Thư Diễn: "Hôm nay thật sự làm phiền cậu, đi cẩn thận nhé."

Vệ Khê đặt cây nạng vào góc tường rồi nói: "Được, bọn tôi về trước."

Hạ Thư Diễn nhẹ nhàng dặn dò: "Nhớ đắp đá vào buổi tối, cố gắng đừng dùng chân bị thương trong mấy ngày tới."

"Cảm ơn, tôi nhớ rồi." Bùi Minh Dã nói lời cảm ơn, rồi tựa vào khung cửa nhảy lên hành lang, nhìn theo bóng dáng hai người khuất dần ở góc rẽ.

"Dã ca, đừng nhìn nữa, họ đi rồi!" Đỗ Tử Đằng vẫy tay, "Để tôi đỡ cậu vào."

"Lão ngũ, chuyện gì thế?" Cửa vừa khép lại, Văn Hàn Vũ đã vội vàng hỏi, "Sao cậu không cho tôi nói tiếp?"

"Lão tam, trí nhớ của cậu thật tệ đấy!" Đỗ Tử Đằng không nhịn được đùa, "Hạ Thư Diễn chẳng phải là người mà lão nhị thầm mến trong ban vũ đạo sao!"

"À, tôi nhớ rồi!" Văn Hàn Vũ đập tay lên trán, "Nhưng lạ quá lão ngũ, các cậu thân nhau từ lúc nào vậy?"

Bùi Minh Dã ngồi xuống ghế, nói qua loa: "Họ chỉ đưa tôi đến phòng y tế thôi."

Đỗ Tử Đằng suy nghĩ một lúc, liền hiểu ra: "Dã ca, chẳng lẽ cậu lại..."

Nói được một nửa, thấy ánh mắt cảnh cáo của Bùi Minh Dã, hắn lập tức im bặt.

"Thì ra là vậy." Văn Hàn Vũ không để ý, như suy ngẫm gì đó nói: "Vậy thì có vẻ nam thần của lão nhị cũng tốt đấy chứ."

Bùi Minh Dã không đáp, nhanh chóng đổi chủ đề: "Ai rảnh thì đi mua giúp tôi vài túi chườm đá?"

"Để tôi đi mua." Đặng Xuyên đáp trước, "Tiện thể mua nước uống luôn, lão tam, cậu đi không?"

"Tôi cũng đi!" Đỗ Tử Đằng hưởng ứng, "Dã ca, chờ chút, bọn tôi sẽ quay lại ngay!"

Khi cả bọn đã ra ngoài, ký túc xá trở lại yên tĩnh. Bùi Minh Dã vừa thở phào nhẹ nhõm thì điện thoại trên bàn kêu lên "Đinh" một tiếng.

Hắn cầm điện thoại lên, mở WeChat, thấy tin nhắn của Dung Cảnh từ nơi xa gửi tới.

Bùi Minh Dã đột nhiên có dự cảm không lành. Quả nhiên, khi mở tin nhắn, hắn nhìn thấy đường link dẫn đến bài viết trên diễn đàn trường.

Dung Cảnh: 【Lão ngũ, cái này là chuyện gì thế?】

Bùi Minh Dã nhíu mày, đánh chữ trả lời: 【Tôi cũng không biết sao lại thế này. Hôm đó là lão tứ kéo tôi đi, tôi còn chưa thấy sân khấu thì đã kết thúc rồi.】

Dung Cảnh: 【Tôi nói mà, cậu không phải kiểu người thích tiệc tùng mừng tân sinh viên.】

Dung Cảnh: 【Mặc dù bài viết này hơi nhảm, nhưng lại có lợi trong việc ngăn chặn đào hoa của nam thần tôi đấy chứ!】

Bùi Minh Dã: 【?】

Dung Cảnh: 【Cậu thử nghĩ xem, sau này ai muốn theo đuổi nam thần của tôi thì liệu có e ngại mối quan hệ tin đồn giữa cậu và cậu ấy không?】

Bùi Minh Dã suy nghĩ một chút: 【Ý cậu là, bảo tôi đừng đính chính?】

Dung Cảnh: 【Đúng vậy, dù sao cậu cũng là thẳng nam sắt thép, sẽ không nảy sinh ý tưởng bất chính gì với nam thần của tôi đâu.】

Bùi Minh Dã mím môi, định nhắn lại thì thoáng nhìn tay mình. Không hiểu sao hình ảnh bàn tay trắng nõn của ai đó đặt trên cánh tay hắn lại hiện lên, kèm theo cảm giác lạnh buốt mềm mại ấy.

Đang mải nghĩ ngợi, điện thoại lại rung, làm hắn giật mình suýt làm rơi máy.

Dung Cảnh: 【Giày bóng rổ có chữ ký của lão đại đã xong rồi, mai tôi sẽ gửi cho cậu.】

Dung Cảnh: 【Bảo vệ nam thần là nhiệm vụ vinh dự và gian nan, giao cho cậu nhé!】

Bùi Minh Dã lắc đầu, cố gắng xua đi những hình ảnh kỳ lạ trong đầu.

Bùi Minh Dã: 【Yên tâm, có tôi ở đây, chắc chắn không ai có cơ hội làm gì đâu.】

Kết thúc cuộc trò chuyện, Bùi Minh Dã lướt qua vài trang trên diễn đàn, không ngờ lại vô tình chạm vào bài viết mới nhất, và một bức ảnh mới hiện ra trước mắt hắn.
« Chương TrướcChương Tiếp »