Chương 23: Phân tích

Khương Xuy Vũ cẩn thận từng chút nói: "Anh cũng chưa từng đến tìm em!"

"Em đã chuyển nhà và chặn tất cả thông tin liên hệ của tôi."

“Thôi đi!” Khương Xuy Vũ tức giận: “Lịch trình của em chỉ cần năm trăm tệ là đã mua được rồi, muốn tìm em thì làm sao có thể không tìm được chứ!

Ngưỡng Tuyết Phong nhìn thật sâu vào Khương Xuy Vũ, đôi mắt đen láy dường như muốn nói tất cả những điều này đều là sự thật, nếu thật sự muốn tìm cậu thì làm sao có thể không tìm ra? Chẳng qua là không muốn tìm mà thôi.

Nhìn thẳng vào Khương Xuy Vũ, anh cảm thấy tim anh thật lạnh.

“Em vẫn luôn chờ anh đến tìm em, lại chưa từng nghĩ tới việc chủ động tìm anh.” Ngưỡng Tuyết Phong bình tĩnh nói, và điều này thường có nghĩa là cuối cùng anh cũng sẵn sàng đối mặt với vấn đề nào đó: “Nếu chúng ta không có cơ hội hợp tác này, vậy thì cứ ba năm rồi lại ba năm không gặp lại nhau nữa."

Làm sao có thể nói về chuyện tái hợp.

Khương Xuy Vũ có thích anh không?

Có lẽ là thích. Ngưỡng Tuyết Phong có thể cảm nhận được sự phụ thuộc và tình cảm của Khương Xuy Vũ dành cho anh, và cảm giác này chính là mật ngọt thiêng liêng khiến Ngưỡng Tuyết Phong trở nên đắm chìm trong quá khứ.

Nhưng những thứ Khương Xuy Vũ thích có rất nhiều, chẳng hạn như bí đao, chẳng hạn như kẹo bơ cứng ngọt và béo ngậy, chẳng hạn như violin và piano, chẳng hạn như những bài hát của Cảnh Minh, chẳng hạn như một số phong cách phim khác nhau.

Ngưỡng Tuyết Phong giống như một món đồ chơi mà Khương Xuy Vũ đã từng rất thích, không nỡ bỏ xuống. Nhưng đến một ngày đánh mất nó, cậu sẽ cảm thấy buồn và bất đắc dĩ trong một thời gian, nhưng cậu tuyệt đối sẽ chẳng kiên trì và tuyệt vọng tìm kiếm nó. Nhiều nhất là khi gặp lại nhau, nghĩ về khoảng thời gian tốt đẹp đã dành cho nhau, trong lòng cậu liền hoài niệm. Loại hoài niệm này khiến cho Khương Xuy Vũ muốn lấy lại thứ đồ chơi đã mất.

Nhưng Ngưỡng Tuyết Phong là người sống, là một người tự lập và muốn có được nhiều hơn.

Ngưỡng Tuyết Phong đẩy đôi tay đang ôm anh của Khương Xuy Vũ ra, so với ba năm trước càng tỉnh táo mà rời khỏi Khương Xuy Vũ.

Khương Xuy Vũ sững sờ đứng tại chỗ, đưa tay lên lau mắt, thầm nghĩ Ngưỡng Tuyết Phong thật quá đáng.

Dựa vào đâu mà chuyện cậu không đến tìm Ngưỡng Tuyết Phong là vì cậu không có đủ tình yêu. Nhưng Ngưỡng Tuyết Phong không đến bên cậu thì lại là vì anh đang chờ đợi.

Cậu cũng đợi Ngưỡng Tuyết Phong ba năm đều không đợi được anh, cậu cũng không tức giận, vậy tại sao Ngưỡng Tuyết Phong lại tố cáo cậu như thế.

Làm bạn học bình thường thì làm thôi, giờ cậu cũng không còn muốn để ý đến Ngưỡng Tuyết Phong nữa.

Khương Xuy Vũ đổ hết tâm trạng không tốt lên Cảnh Minh.

Cảnh Minh mở video trên điện thoại di động ra, cười đùa: "Lại nhìn thấy cậu trên Weibo rồi, có chuyện gì vậy, đoàn phim của cậu náo nhiệt như vậy à, sao ngày nào cũng lên hot search vậy?"

Nhìn Khương Xuy Vũ ánh mắt cụp xuống, miệng vểnh lên, tích chữ như vàng, rõ ràng là dáng vẻ tâm tình không tốt.

Cảnh Minh kinh ngạc: "Chẳng lẽ lại cùng Ngưỡng Tuyết Phong cãi nhau rồi?"

“Đừng nhắc đến tên khốn đó với tôi.” Khương Xuy Vũ nghiến răng nghiến lợi.

Cảnh Minh hiểu rõ gật đầu, sau đó nói: "Tại sao lại cùng tên khốn đó cãi nhau?"

Vừa nói không nhắc tới, Khương Xuy Vũ quay đầu đã quên mất, ai oán mà kể với Cảnh Minh chuyện tranh chấp hôm nay giữa cậu và Ngưỡng Tuyết Phong, còn nói lời chửi bới Ngưỡng Tuyết Phong khốn nạn.

Cảnh Minh sờ sờ cằm suy nghĩ một hồi lâu, mới thận trọng nói: "Cậu thật sự thích Ngưỡng Tuyết Phong à?"

Khương Xuy Vũ trừng mắt nhìn Cảnh Minh, buồn bực ngã xuống chiếc giường phía sau, điện thoại đập vào mặt, cậu liền lăn lộn kêu gào: "Sao đến cậu còn phải hỏi tôi chuyện này chứ!"

Cảnh Minh giễu cợt: "Còn không phải là vì bệ hạ ngài lòng dạ khó đoán sao."

Sau khi trêu ghẹo xong, Cảnh Minh nghiêm túc: "Vậy thì Ngưỡng Tuyết Phong cũng đâu sai. Nếu đã thích, tại sao ba năm nay cậu lại không đi tìm anh ta mà tái hợp?"

Khương Xuy Vũ chán nản: "Vậy thì tại sao anh ấy lại không tìm đến tôi."

Cảnh Minh bất lực: "Nếu cậu cứ cái kiểu không người nào muốn nhận sai trước thì chẳng thể nói chuyện được đâu. Luôn phải có một người nhượng bộ trước."

"Hôm nay tôi đã nhượng bộ rồi mà."

“Muộn rồi!” Cảnh Minh không khách khí nói, nếu cậu ấy là Ngưỡng Tuyết Phong cũng sẽ tức đến chết. Cậu ấy suy nghĩ một lát liền kể với Khương Xuy Vũ một đoạn về Garfield: “Một ngày nọ, Garfield bị lạc, bị bán đến cửa hàng thú cưng. Nó ngày đêm lo lắng rằng người chủ Jon không tìm thấy nó thì sẽ cảm thấy vô cùng đau đớn. Cuối cùng, một ngày nọ, Jon bước vào cửa hàng thú cưng, gặp được Garfield và đoàn tụ vui vẻ. Garfield sẽ không bao giờ hỏi tại sao ngày hôm đó Jon lại đến cửa hàng thú cưng. "

Khương Xuy Vũ nghe vậy liền nghĩ rằng có lẽ Jon muốn mua một con vật cưng khác.

Cảnh Minh hỏi: "Nếu Ngưỡng Tuyết Phong là Garfield, nếu anh ta nhất quyết hỏi tại sao Jon lại bước vào cửa hàng thú cưng, hỏi tại sao cậu phải đợi đến hôm nay mới chịu nhượng bộ, cậu sẽ làm gì?"

Khương Tiếu mở miệng muốn trả lời nhưng do dự một chút cũng không nói ra được.

“Cậu sớm không nói muộn không nói đến chuyện tái hợp, lại đợi đến khi gặp lại anh ta mới chịu nói, người ta làm sao có thể không nghĩ nhiều đây?” Cảnh Minh chân thành thuyết phục, đồng thời thầm nghĩ, đoạn kinh nghiệm này có thể viết thành một bài hát, trở thành một trong mười bài trong album tiếp theo.

Khương Xuy Vũ nằm trên giường mà vò loạn mái tóc, tâm trạng rối bời: "Nói như vậy là lỗi của tôi à? Anh ấy không sai chút nào sao? Anh ấy cũng đâu phải Garfield, sao phải quan tâm người nào đi vào cửa hàng thú cưng chứ."

Cảnh Minh thở dài: "Tôi cũng không biết ai đúng ai sai. Dù sao cậu cũng nên có chừng mực, cùng cậu yêu đương đã đủ mệt mỏi rồi, xin cậu đừng hại đời người ta nữa."

“Đồ khốn nạn.” Khương Xuy Vũ nhẹ giọng chửi rủa, cũng không biết là đang mắng ai.

Hầu hết dư luận tiêu cực trên Internet về cuộc cãi vã của Khương Xuy Vũ và Ngưỡng Tuyết Phong đã được đảo ngược.

Cố Ngọc Đình chuyển trọng tâm và bắt đầu chỉ đạo các nhân viên thao túng các tài khoản nhỏ và một một số tài khoản tin đồn lộn xộn khác, dần dần tung ra một số tin đồn, vừa trực tiếp vừa gián tiếp cáo buộc đoàn phim "Đại phú ông" mua chuộc nhân viên của đoàn phim "Niệm Ương" quay lén video nhằm tung tin thất thiệt.

Hầu hết mọi người, không cần biết hành động của họ có chính đáng hay không, nhưng ngoài mặt họ đều căm ghét những thủ đoạn không đúng đắn và những kẻ phản bội như vậy. Mặc dù hiện tại vẫn chưa có bằng chứng xác thực, nhưng chỉ phân tích lý thuyết cũng không ngăn được ấn tượng của họ về "Đại phú ông" ngày càng tồi tệ.

Trước màn hình, Cố Ngọc Đình cười đến nở hoa.

Chỉ là thỉnh thoảng nghĩ đến cặp đôi bom mìn Khương Xuy Vũ và Ngưỡng Tuyết Phong không biết lúc nào sẽ nổ này thì không khỏi giật giật não, dường như mái tóc dày mà anh ta tự hào sắp sửa hỏng mất.

Đạo diễn Ngô Tử Sơn càng thêm buồn bực, hai người này đang ở ngay dưới mũi ông ta. Bất luận có xảy ra chuyện gì thì ông ta đều phải lo liệu. Một mặt ông ta phải quản hai người này, mặt khác cũng không thể quá căng thẳng để tránh làm quá mức.

Đặc biệt, đạo diễn Ngô Tử Sơn nhận thấy rằng kể từ sau cuộc cãi vã, bầu không khí giữa Khương Xuy Vũ và Ngưỡng Tuyết Phong càng trở nên cứng nhắc, ngoại trừ những trao đổi cần thiết thì cơ bản không có thêm lời nào. Nếu như luôn duy trì thái độ thờ ơ không để ý đến nhau này cũng ổn đấy, miễn là không cản trở diễn xuất cũng không sao. Chỉ sợ là lạnh nhạt đến cuối cùng sẽ dẫn đến một vụ va chạm tảng băng còn lớn hơn nữa.

Ngô Tử Sơn cảm thấy nhiệm vụ này rất gian khổ.

Sau vài ngày suy nghĩ, cuối cùng, Ngô Tử Sơn đã nghĩ ra một kế hoãn binh, ông ta quyết định dùng nghệ thuật để tác động đến Khương Xuy Vũ, khiến cậu hiểu rằng trong cuộc sống, việc theo đuổi sự hoàn hảo của nghệ thuật biểu diễn và không ngừng leo lên những đỉnh cao của nghệ thuật mới là ưu tiên hàng đầu. Chuyện yêu đương gì đó chỉ là niềm vui cấp thấp. Không nhìn thấy ông ta đã bốn mươi tuổi, vẫn còn là một con chó độc thân sao?

Sau khi quay xong phim ngày hôm đó, Ngô Tử Sơn ho khan vài tiếng: "Này, Xuy Vũ à, lát nữa cậu tẩy trang xong thì quay lại đây một lát, tôi sẽ nói với cậu về bối cảnh. Những người khác cứ về trước đi."

Khương Xuy Vũ có chút kỳ quái, đây là muốn đối xử đặc biệt với cậu hay là muốn chỉ trích riêng?

Nhưng cậu luôn hợp tác hết mức có thể trong chuyện công việc nên cũng không nói lời nào, quay lại phòng nghỉ để gỡ tóc, thay quần áo rồi quay lại tìm đạo diễn.

Bách Đông đang định đi theo, Khương Xuy Vũ suy nghĩ một chút, kêu Bách Đông chờ cậu trong phòng nghỉ.

Người trên phim trường gần như đã tản đi hết, chỉ còn lại đạo diễn Ngô Tử Sơn.

Ngô Tử Sơn cười hiền lành nhìn Khương Xuy Vũ: "Đến đây, ngồi bên cạnh tôi này."

Màn hình trước mặt ông ta đang chiếu một cảnh quay của ngày hôm trước. Bốn nhân vật chính đều có mặt. Trò lừa đảo mà họ chuẩn bị kỹ lưỡng vẫn có kẽ hở, người bị lừa không phải ngu ngốc, sai sót đã bị phát hiện. Khi trò lừa đảo sắp thất bại, Lộc Ẩm Khê may mắn nghĩ ra và thay đổi kế hoạch, tùy cơ ứng biến, trong khi ba nhân vật chính khác cũng nhận ra trong giây lát. Dựa vào sự ăn ý và trí thông minh của mình, họ đã tự phát huy vai trò của mình, hỗ trợ lẫn nhau duy trì một thế cuộc đang trên bờ vực sụp đổ.

Căn nhà trọ nho nhỏ có thể được mô tả là sóng ngầm dâng cao và chuyển biến khó lường.

Lời thoại nhiều và nhanh, lượng thông tin lớn, cách diễn đạt vừa phải ẩn ý, tự nhiên nhưng cũng phải lộ ra dấu vết. Việc di chuyển còn phức tạp hơn, nó kiểm tra kỹ năng cơ bản của diễn viên và thậm chí còn kiểm tra cả kỹ năng diễn xuất của họ.

Đối với lịch trình phân cảnh của cảnh này, Ngô Tử Sơn đã yêu cầu mọi người diễn tập vài lần rồi mới dám chính thức quay.

“Có vấn đề gì sao?” Khương Xuy Vũ ngồi xuống hỏi, cậu nhớ đã quay cảnh này mấy lần, nhưng cuối cùng Ngô Tử Sơn cũng rất hài lòng, không biết hôm nay ông ta có ý định gì mà lại đem cảnh đó ra.

Ngô Tử Sơn cười nói: "Không có vấn đề gì, cậu hãy cùng tôi xem lại một lần nữa. Đây chắc chắn là cao trào của bộ phim "Niệm Ương". Hahaha, trong tương lai các tổng hợp về cảnh quay thần thánh của các đạo diễn chắc chắn sẽ không thể thiếu được cảnh này của tôi. "

Sau khi xem xong, Ngô Tử Sơn hỏi Khương Xuy Vũ: "Nếu số điểm là trên một trăm, cậu sẽ chấm cho mình bao nhiêu điểm trong cảnh này?"

Khương Xuy Vũ nói: "Một trăm."

Ngô Tử Sơn cười nói: "Nếu như là tôi chấm, tôi sẽ cho cậu chín mươi điểm."

"Chỉ chín mươi điểm thôi sao?"

“Đừng coi thường điểm chín mươi.” Ngô Tử Sơn gõ vào đầu Khương Xuy Vũ: “Cậu phải biết rằng trong giới showbiz có rất ít diễn viên có thể đạt được điểm 60, cho nên cậu đều có thể nằm trong số những người xuất sắc nhất. Cậu vẫn còn trẻ như vậy, tiếp tục rèn luyện thêm vài năm thì tương lai rất tươi sáng."

Khương Xuy Vũ nghiêng đầu chỉ vào Đàm Nguyệt do Mai Thanh Thanh thủ vai: "Mai tỷ được bao nhiêu điểm?"

“Chín mươi lăm đi.” Ngô Tử Sơn nói: “Thanh Thanh có trình độ chuyên môn cao, tốt nghiệp loại 1 trong nghề. Hơn nữa, vai Đàm Nguyệt rất hợp với hình tượng của cô ấy, có thể nói là hổ thêm cánh, cộng với sự hướng dẫn của tôi, vai diễn này nên được coi là đỉnh cao trong diễn xuất của Mai Thanh Thanh cho đến nay. "

"Còn Triệu Tiểu Nhã thì sao?"

Ngô Tử Sơn cũng rất hài lòng với Triệu Tiểu Nhã: "Cô ấy có thể đạt số điểm xuất sắc là 80 điểm. Dù sao thì cô ấy còn trẻ và không phải là một diễn viên chuyên nghiệp, diễn xuất đều dựa trên sự bắt chước. Tôi gần như đã tận tình dạy cô ấy từng chút, có thể đạt được 80 điểm là đủ giỏi rồi. Mặc dù đôi khi quản lý biểu cảm không đúng, nhưng xét về độ phức tạp của nhân vật của cô ấy, dưới khuôn mặt trẻ thơ lại là sự thăng trầm của trái tim người lớn. Đôi khi biểu hiện hơi kỳ lạ thì vẫn có thể hiểu được và sẽ không làm cho mọi người phân tâm."

Khương Xuy Vũ gật gật đầu, cuối cùng mới thờ ơ, giữ thái độ đã hỏi hết những người khác mà không hỏi về người này thì cũng không hợp lý mà chỉ vào Ngưỡng Tuyết Phong: "Còn anh ấy thì sao, được bao nhiêu điểm?"

Ngô Tử Sơn cười nhẹ, thầm nghĩ, nhóc con, chính là đang chờ cậu hỏi đấy.

Ngô Tử Sơn nghiêm túc một chút: "Về Ngưỡng Tuyết Phong thì không có điểm."

Khương Xuy Vũ cắn câu và hỏi: "Tại sao? Anh ấy diễn đâu có tệ."

Ngô Tử Sơn nói: "Vì cho điểm, có nghĩa là các cậu vẫn coi diễn xuất như một bài kiểm tra, chỉ có trong bài kiểm tra mới cần chấm điểm. Còn Ngưỡng Tuyết Phong lại coi diễn xuất là một nghệ thuật, nghệ thuật thì chỉ có thích hay không thích, có đồng cảm hay không chứ rất khó để đo lường bằng một số điểm rõ ràng."