Chương 28: Chia tay

Khương Xuy Vũ vẫn muốn bơi.

Một khi nảy ra suy nghĩ nào đó trong đầu mà không thỏa mãn được trong thời ngắn thì cậu sẽ bứt rứt cả người, đứng ngồi không yên.

Nhưng tối nay cậu vô cùng bực bội, khao khát được bơi mãnh liệt chưa từng có, nguyên nhân lớn vẫn là do bối rối và ngại ngùng.

Cậu đã hôn Ngưỡng Tuyết Phong, nhưng Ngưỡng Tuyết Phong lại chẳng hề có phản ứng gì, không giận dữ, không xấu hổ, không ngạc nhiên, thái độ bình thản như thể bị một cơn gió thổi ngang sông cuốn theo chiếc lá dính lên môi vậy.

Ngượng Tuyết Phong đáp lại Khương Xuy Vũ bằng sự im lặng bình thản.

Khương Xuy Vũ cảm thấy rất mất mặt, rất thất vọng. Giống như lỡ gửi vào nhóm chat một câu nói làm bẽ mặt vậy, hiện giờ cậu đang phải nói nhăng nói cuội liên hồi hòng đẩy dòng tin kia lên, để mọi người đều bỏ qua nó.

Hàn Tụng ít tiếp xúc với Khương Xuy Vũ nhất, là người đầu tiên không chịu nổi việc cậu lải nhải, quay sang nhìn Ngưỡng Tuyết Phong cầu cứu: “Quanh đây có bể bơi nào không?”

Ngưỡng Tuyết Phong ngẫm nghĩ: “Trên tầng thượng của khách sạn mà chúng ta đang ở có bể bơi, trần pha lê, có thể ngắm được bầu trời.”

“Đi về!” Hàn Tụng lập tức khởi động xe.

“Có thật à?” Khương Xuy Vũ nửa tin nửa ngờ, cậu đã ở đó không ít ngày mà sao chưa từng phát hiện ra trên tầng thượng còn có bể bơi, Bách Đông và những người khác cùng nhóm cũng chưa bao giờ nhắc tới, “Có phải là các anh định lừa tôi quay về đúng không?”

“Có.” Ngưỡng Tuyết Phong ngồi bên ghế phụ lái không buồn quay đầu ra sau nói với Khương Xuy Vũ câu đầu tiên trong ngày hôm nay, “Tôi từng bơi rồi.”

Buổi tối hôm Khương Xuy Vũ bị say nắng, Ngưỡng Tuyết Phong đã bơi hết vòng này đến vòng khác không biết mệt giữa đêm khuya trong bể bơi không một bóng người, cho đến khi kiệt sức mới khống chế được những cảm xúc trào dâng trong tâm trí, mới kìm nén được ý nghĩ đến thăm Khương Xuy Vũ, cuối cùng khi trở về phòng vì quá mệt nên đã chìm vào giấc ngủ.

Khương Xuy Vũ không nói gì nữa, sau khi trở về khách sạn đi thang máy lên đến tầng trên cùng, đi vài bước đã thấy nơi bán đồ bơi.

“Đúng là có bể bơi thật.” Cảnh Minh tươi cười, “Chỗ các anh ở tuyệt quá còn gì, hồi trước đọc báo lá cải thấy họ viết rằng diễn viên các anh vất vả lắm, có chốn ở là phải cảm ơn trời đất rồi, làm mỗi lần tôi nhận lời đi diễn quảng bá sản phẩm được ở khách sạn năm sao là đều thấy ngượng với Xuy Vũ.”

Hàn Tụng nói: “Ở phim trường thì khác. Nói đến vất vả thì trước đây lúc Tuyết phong quay ngoại cảnh cho phim “Thủy hử” mới thực sự vất vả, mỗi lần đến là tôi phải chuẩn bị sẵn tâm lý rèn luyện đi bộ đường dài.”

“Tôi từng xem phim đó rồi, hay ra phết.” Cảnh Minh nói rồi đến cửa hàng đồ bơi chọn đồ, “Xuy Vũ, cậu lấy kiểu dáng màu sắc thế nào?”

Không ai trả lời, cậu ấy quay đầu lại mới thấy Khương Xuy Vũ đã vọt đến bên bể bơi nhanh như một cơn gió.

“Không cần đồ bơi…” Cảnh Minh còn chưa kịp nói hết đã thấy Khương Xuy Vũ nhanh nhẹn cởi giày, tiếp đó bất chấp tất cả lao thẳng xuống bế bơi.

Có lẽ cậu là một chàng người cá, không được vẫy vùng trong nước thì sẽ hiện nguyên hình.

Ba người còn lại đều trầm ngâm một lúc, rồi mới đi tới bên bể bơi.

Bên cạnh Khương Xuy Vũ không có ai, cậu chỉ tập trung bơi đi bơi lại. Dưới làn nước trong vắt, chiếc áo sơ mi màu xanh thẫm của cậu càng nổi bật hơn, tạo cho người ta một ảo giác là Khương Xuy Vũ có thể vùng thoát khỏi những trói buộc này quay trở về với biển khơi bất cứ lúc nào.

Khi thấy Khương Xuy Vũ đã lẳng lặng quay đầu đến lần thứ ba, cuối Cảnh Minh không nhịn được lên tiếng: “Các anh đoán thử xem, có phải bây giờ Xuy Vũ đang trốn trong nước khóc không?”

Hiển nhiên Ngưỡng Tuyết Phong và Hàn Tụng đều chẳng có hứng thú dò đoán chuyện này, bầu không khí bỗng trở nên gượng gạo.

Nhưng đợi đến lúc Khương Xuy Vũ đã bơi được năm vòng và bò lên bờ, họ đều đồng lòng nhất trí nhìn vào mắt của Khương Xuy Vũ đầu tiên.

Đôi mắt hoe hoe đỏ, nhưng rất có thể là phản ứng bình thường của mắt khi ở trong nước.

“Quá đã, về ngủ thôi!” Khương Xuy Vũ vẫy tay hăng hái, giày cũng không cần, cả người ướt sũng đi chân trần trở về phòng mình.

“Ờ?” Cảnh Minh xách đôi giày lên đuổi theo, suýt ngã khi giẫm phải vệt nước mà Khương Xuy Vũ để lại dọc đường đi.

Vào đến trong thang máy, chỉ có hai người là Khương Xuy Vũ va Cảnh Minh.

Khương Xuy Vũ bỗng thở dài: “Buổi tối sang phòng tôi ngủ nhé.”

“Được.” Cảnh Minh gật đầu, “Lần nào gọi video call thấy cậu lăn qua lăn lại trên giường mà lăn mãi không đến mép, tôi rất tò mò không biết cái giường của cậu rộng thế nào.”

Cũng chẳng rộng mấy, đo bằng mắt thì khoảng hai mét.

Không biết làm thế nào mà Khương Xuy Vũ có thể lăn lộn tạo ra được cảm giác vô bờ bến.

Trong lúc Khương Xuy Vũ tắm gội, Cảnh Minh lăn một vòng trên giường không hề khách sáo, quả nhiên rất dễ chịu.

Đợi Cảnh Minh cũng tắm xong, ra nằm lại lên giường, càng thấy êm ái thoái mái hơn, nếu không phải vẫn còn nhớ đến mục đích của mình tối nay thì chưa biết chừng nhắm mắt là cậu ấy có thể ngủ ngay được.

Cậu ấy nhìn Khương Xuy Vũ đang nghịch điện thoại bên cạnh, hỏi: “Cậu với Ngưỡng Tuyết Phong định thế nào?”

“Tôi thì làm thế nào được?” Khương Xuy Vũ buồn bực.

“Không định làm làm à?”

“Anh ấy không đồng ý.”

Cảnh Minh mỉm cười, “Có thể hỏi tại sao hai người lại chia tay không? Vẫn chưa được nghe cậu kể tường tận.”

Khương Xuy Vũ chơt ngập ngừng.

“Không tiện kể à?” Cảnh Minh nhìn cậu.

“Không phải.” Khương Xuy Vũ bứt mái tóc còn chưa khô hết, “Thật sự để mà kể ra thì hình như chẳng có chuyện gì to tát cả.”

Hai người họ yêu nhau từ kỳ nghỉ đông hồi năm hai đại học cho đến hơn nửa năm sau khi tốt nghiệp, ba năm hai tháng lẻ.

Tốt nghiệp xong, Ngưỡng Tuyết phong tập trung toàn bộ vào việc phát triển ở Nhiệt phong, trải qua nhiều bước chuẩn bị và những hoạt động chậm rãi thời đi học, Nhiệt Phong đã hình thành nên một quy mô nhỏ, sau khi anh và Hàn Tụng đều tốt nghiệp là bước vào thời kỳ bùng nổ lần đầu tiên.

Nhiệt Phong dần xuất hiện trên bản báo cáo trong cuộc họp của rất nhiều công ty liên quan, ngoài các hãng phim ra, còn có một số công ty công nghệ lớn chiếm thị phần về nền tảng chia sẻ video muốn hợp tác với Nhiệt Phong. Việc Nhiệt Phong từng bước lớn mạnh tuy trước mắt vẫn chưa tạo ra mối đe dọa quá lớn nhưng việc dập tắt khí thế mạnh mẽ của nó là cần thiết.

Cơ hội và rủi ro đến cùng một lúc, điều đó có nghĩa rằng Ngưỡng Tuyết phong rất bận bịu, đến nỗi thời gian ngủ ngày một rút ngắn lại, thời gian dành cho việc yêu đương quá đỗi ít ỏi, thông thường chỉ có thể gửi tin nhắn hỏi han tình hình của Khương Xuy Vũ vào giờ ăn.

Nếu không có những dòng tin này thi thoảng nhắc nhở về sự tồn tại của Ngưỡng Tuyết Phong thì Khương Xuy Vũ gần như nghi ngờ rằng thực ra mình đang độc thân, vài tháng sau, Khương Xuy Vũ thật sự sợ rằng mình sẽ quên mất Ngưỡng Tuyết Phong trông như thế nào.

Có lẽ Ngưỡng Tuyết phong cũng sợ, nên dù bận tối tăm mặt mũi vẫn cố gắng dành ra chút thời gian để hẹn hò với Khương Xuy Vũ, tuy bình thường mười lần thì có đến năm lần sẽ hủy hẹn vì công ty có việc đột xuất.

Nhưng đây đã là điều mà Ngưỡng Tuyết Phong cố gắng hết sức để có thể làm được.

Tất nhiên Khương Xuy Vũ không hài lòng, nhưng sự bất mãn này vẫn nằm trong phạm vi cậu chịu đựng được, cậu không đến mức không chịu hiểu và thông cảm cho sự vất vả của Ngưỡng Tuyết Phong.

Hơn nữa… Khương Xuy Vũ trong khoảng thời gian ấy không nhất thiết phải lúc nào cũng kè kè bên Ngưỡng Tuyết Phong, cậu có cuộc sống riêng của mình, có bạn bè của mình, có những mối quan hệ của mình, và vẫn sống rất vui vẻ.

Sự vắng mặt của Ngưỡng Tuyết phong không gây ra nhiều phiền toái cho cuộc sống của Khương Xuy Vũ.

Nhưng lại chính vì điều đó khiến cho Ngưỡng Tuyết Phong rơi vào hoàn cảnh khó xử đôi đường, một mặt anh cảm thấy có lỗi với Khương Xuy Vũ khi không thể ở bên cậu, nhưng mặt khác, nhìn Khương Xuy Vũ sống vui vẻ, ngoài yên lòng thì anh lại thấy xót xa nhiều hơn. Anh không cảm nhận được tầm quan trọng của mình trong thế giới của Khương Xuy Vũ, hình như có hay không có anh cũng được.

Ngưỡng Tuyết Phong không sợ áp lực công việc, chỉ cần sắp xếp hợp lý thì có nhiều việc hơn nữa cũng có thể làm lần lượt cho hết.

Nhưng anh không thể nào giải tỏa được áp lực mà Khương Xuy Vũ tạo ra. Và thứ áp lực đó đã xuất hiện từ lần đầu tiên họ cãi vã, giống như một đám mây đen trong lòng, ban đầu chỉ âm thầm tích tụ. Khi Ngưỡng Tuyết Phong biết mối quan hệ của họ tựa như trò chơi trẻ con thì đám mây đen kia đã giãn nở ra một cách điên cuồng mất kiểm soát, mọi ký ức buồn trong suốt ba năm yêu đương đều đã biến thành chất dinh dưỡng cho đám mây đen.

Cuối cùng trong giây phút ấy, mây đen sà xuống. Không ai nói trước được khi nào thì nó sẽ sụp đổ và đập nát trái tim của Ngưỡng Tuyết Phong thành một đống hoang tàn.

Ngưỡng Tuyết Phong đã quá mệt mỏi.

Khương Xuy Vũ phát hiện ra được sự nhọc nhằn đó của Ngưỡng Tuyết Phong bởi trong những lần gặp gỡ hiếm hoi, Ngưỡng Tuyết Phong sẽ không kiềm chế được và nhìn Khương Xuy Vũ bằng ánh mắt mệt mỏi, đôi khi định nói rồi lại thôi.

Khương Xuy Vũ lý giải ánh mắt đó thành Ngưỡng Tuyết Phong cho rằng yêu đương là gánh nặng.

Nhận thức được điều đó khiến Khương Xuy Vũ bất giác cảm thấy hoang mang sợ hãi, đột nhiên cậu bắt đầu sợ Ngưỡng Tuyết Phong nói lời chia tay. Cậu không hiểu rốt cuộc mình đang sợ điều gì, những cảm xúc không rõ ràng khiến cậu càng dễ mất kiểm soát và kích động mỗi khi đối mặt với Ngưỡng Tuyết Phong, cậu muốn tiếp tục chiếm thế thượng phong, không cho Ngưỡng Tuyết Phong có cơ hội nói lời chia tay.

Thời gian đó, Khương Xuy Tuyết cũng đang đóng phim, bạn diễn là một diễn viên hơn ba mươi tuổi rất có tiếng nói trong giới, phong độ ngời ngời, nói chuyện rất hợp với Khương Xuy Vũ, bị truyền thông chụp được một vài lần đi chơi cùng nhau.

Ngưỡng Tuyết Phong nghe được một vài tin đồn không rõ thực hư về người kia, nói rằng bề ngoài anh ta là một quý ông, nhưng thực chất đời sống riêng tư rất bê bối, chơi cả nam lẫn nữ, thậm chí còn nghiện hút. Ngưỡng Tuyết Phong sợ người đơn giản như Khương Xuy Vũ sẽ bị lừa đi lầm đường lạc lối.

Nhưng suy cho cùng đó cũng chỉ là tin đồn, không có bằng chứng xác thực, Ngưỡng Tuyết phong muốn nhắc nhở Khương Xuy Vũ cẩn thận hơn, nhưng cũng không tiện đưa ra những nhận xét tệ hại sau lưng người ta, đành phải nói khéo với hy vọng Khương Xuy Vũ giữ khoảng cách với người đó.

Dựa vào đâu cơ chứ? Dựa vào đâu mà cậu chỉ đóng phim, chỉ đi ăn khuya với bạn diễn mà còn phải giữ khoảng cách? Ghen tuông cũng không đến mức độ đó chứ?

Từ góc độ của Khương Xuy Vũ hành động đó biến thành cố tình gây sự.

Khương Xuy Vũ nghi ngờ rằng Ngưỡng Tuyết Phong bới lông tìm vết để hòng kiếm cớ nói chia tay.

Cho dù có ghen thật đi chăng nữa, thì cũng khó giải thích. Hóa ra anh bạn trai đôi ba tháng mới xuất hiện một lần là Ngưỡng Tuyết Phong dù cách xa cả nghìn cây số vẫn muốn kiểm soát cuộc sống riêng tư của cậu? Chỉ muốn hưởng quyền lợi khi yêu đương trong khi không làm tròn trách nhiệm? Phải chăng còn muốn cậu đeo khẩu trang đen nhốt mình trong nhà đợi hôm nào tâm trạng Ngưỡng Tuyết Phong vui vẻ thì đến lâm hạnh?

Bất kể nghĩ theo góc độ nào thì Khương Xuy Vũ cũng tức giận.

Nếu như là trước đây, Khương Xuy Vũ đã có thể cãi nhau tay đôi với anh ngay lập tức.

Nhưng nỗi hoang mang sợ hãi khó nắm bắt trước đó đã khiến Khương Xuy Vũ lần đầu tiên biết nhẫn nhịn.

Nhưng Khương Xuy Vũ chưa bao giờ là người chấp nhận chịu đựng, cậu nhịn được một lúc để rồi đến khi giận lên sẽ bùng nổ gấp trăm ngàn lần.

Ngày chia tay hôm ấy, vốn dĩ tâm trạng của Khương Xuy Vũ đang rất vui vẻ.

Do Ngưỡng Tuyết Phong đã dành ra một ngày để đến thăm cậu. Khương Xuy Vũ không thể không thừa nhận rằng mình rất thích Ngưỡng Tuyết Phong, nếu như Ngưỡng Tuyết Phong nói lời chia tay thì cậu sẽ buồn lắm.

Cũng giống như những đôi vợ chồng son sau bao ngày xa cách thì tình cảm lại càng thêm ngọt ngào, vừa gặp mặt họ đã không kìm nén được nỗi khát khao của cơ thể, hôn nhau và sờ soạng điên cuồng.

Khương Xuy Vũ đi tắm, Ngưỡng Tuyết Phong trong bộ quần áo hơi xộc xệch đợi cậu trên giường, họ sẽ có một đêm cuồng nhiệt bên nhau.

Nhắm mắt trong lúc tắm, Khương Xuy Vũ còn đang nghĩ, cậu sẽ nói với Ngưỡng Tuyết Phong rằng cậu rất thích anh.

Vì ngẫm kĩ lại thì hình như cậu chưa bao giờ nói lời yêu với Ngưỡng Tuyết Phong.

Ngưỡng Tuyết Phong nhận một cuộc điện thoại đường dài từ Mỹ của Hàn Tụng. Hàn Tụng hy vọng rằng anh có thể đến Tây Ban Nha ngay lập tức.

Điện ảnh Tây Ban Nha nổi tiếng với những bộ phim kinh dị có số vốn đầu tư nhỏ và ý tưởng táo bạo, thời kỳ đầu Nhiệt Phong thành lập, Hàn Tụng và Ngưỡng Tuyết Phong đã đến Tây Ban Nha rất nhiều lần để tìm tới một số hãng phim tương đối lớn, mong có thể mua lại bản quyền phát hành số phim kinh dị này tại Trung Quốc.

Nhưng mức giá mua đứt mà Nhiệt Phong có thể đưa ra rất thấp, ngang giá bán sỉ nên các hãng phim đều coi thường số tiền ít ỏi đó.

Tới đây có một bộ phim kinh dị của Tây Ban Nha sắp ra rạp trong nước, Tổng giám đốc của hãng phim đó sẽ đến Trung Quốc hợp tác quảng bá cho bộ phim, nhớ đến Nhiệt Phong từng tìm đến mình và sau khi nghe ngóng thì phát hiện ra rằng Nhiệt Phong đang chiếm lĩnh thị trường giới trẻ. Và đối tượng người xem mà bộ phim kinh dị tiếng Tây Ban Nha nhắm đến cũng cơ bản là những người trẻ, trùng khớp với lượng khán giả của Nhiệt Phong.

Sau khi về Tây Ban Nha, ông Tổng giám đốc kia cảm thấy việc quảng bá chưa làm được đến nơi đến chốn. Thị trường phim Trung Quốc là một miếng bánh khổng lồ nhưng chi phí quảng cáo cũng không hề thấp, nếu đầu tư thêm thì ông ta sợ khó lấy lại được vốn. Cân nhắc lại, ông ta nảy ra ý tưởng nhờ Nhiệt Phong giúp đỡ mảng tuyên truyền, tiếp đó thì nhớ ra năm xưa Nhiệt Phong từng muốn bàn việc hợp tác.

Tuy giá thành có hơi thấp nhưng nghĩ theo một góc độ khác thì mỗi năm Tây Ban Nha cũng chỉ có một số ít kiệt tác có thể được đưa vào chiếu tại các rạp ở Trung Quốc, số còn lại mặc dù đa phần cũng khá hay, tính theo thang điểm trên Douban cũng được tầm sáu đến bảy điểm, rảnh rỗi gϊếŧ thời gian còn có thể tìm ra một vài điểm sáng, nhưng nếu nhằm mục đích đưa vào rạp chiếu và quảng bá trên quy mô rộng khắp thì được một mất mười.

Tóm lại không được chiếu ở rạp phim Trung Quốc thì bán cho Nhiệt Phong với giá thấp để chiếu trên mạng hình như cũng không tổn thất mấy? Còn có thể giành được những lời khen của giới trẻ, có lợi cho các phim Tây Ban Nha ra rạp sau này.

Sau khi cân nhắc các ưu nhược điểm, ông Tổng giám đốc lập tức liên lạc với người đàm phán trực tiếp với ông ta ban đầu là Hàn Tụng, dự định khởi đầu mối quan hệ hợp tác hữu nghị bằng cách bỏ giá sỉ cho các bộ phim kinh dị, rồi tiếp tục bàn bạc về việc hợp tác quảng bá cho bộ phim sắp ra rạp.

Do thời gian công chiếu đã gần kề, cũng chỉ còn vài ngày nữa nên ông Tổng giám đốc hy vọng có thể đi đến ký kết càng nhanh càng tốt.

Hàn Tụng cũng đang đàm phán hợp tác ở Mỹ, huống chi còn chưa ký và đóng dấu. Còn Ngưỡng Tuyết Phong trước đó đã định tuần sau sẽ đi công tác ở Pháp, nên đã làm xong thị thực khối Schengen, vừa hay có thể dùng để đến Tây Ban Nha.

Cả Hàn Tụng và Ngưỡng Tuyết Phong đều rất phấn khích với chuyện này, mua được về một loạt phim kinh dị Tây Ban Nha chất lượng đạt tiêu chuẩn là có thể thu hút một nhóm người hâm mộ phim ảnh trung thành cùng các nhà phê bình phim, đây là mảnh đất màu mỡ để Nhiệt Phong tiếp tục gây dựng danh tiếng.

Kết thúc cuộc gọi, Ngưỡng Tuyết Phong lập tức đặt chuyến bay gần nhất đến Tây Ban Nha.

Khương Xuy Vũ tắm xong đi ra ngoài, Ngưỡng Tuyết Phong đã sắp xếp chỉnh chu, thu dọn hành lý, rất áy náy nói với Khương Xuy Vũ rằng anh lại phải đi.

Tình huống đó đã xảy ra nhiều lần. Ngưỡng Tuyết Phong tưởng rằng vẫn có thể giống như những lần trước, Khương Xuy Vũ giận hờn một thời gian sẽ khá lên. Dù sao chăng nữa việc anh rời đi cũng chẳng hề quan trọng với Khương Xuy Vũ.

Ngưỡng Tuyết Phong không có góc nhìn Thượng đế, anh không thể biết được lần này trong lòng Khương Xuy Vũ nổi cơn giông bão.

Sự hụt hẫng sau bao kỳ vọng, nỗi khát khao cần được giải tỏa gấp, nỗi sợ hãi vô cớ về việc chia tay, cơn giận dữ vì Ngưỡng Tuyết Phong bỏ đi, không thể hiểu được khi anh phải đi ngay lập tức, mối nhục nhã khi mình dã tắm gội đợi đối phương ngủ mà đối phương lại khinh rẻ quay lưng bỏ đi, bao nhiêu nỗi oán trách tích tụ suốt hơn nửa năm trời ồ ạt bùng nổ trong giây phút này.

Lần này, cơn bùng nổ của Khương Xuy Vũ có phần bình tĩnh, cậu mặc áo ngủ, dựa người trước cửa phòng tắm, nhìn Ngưỡng Tuyết Phong và nói: “Anh đi rồi thì lúc về đừng gặp em nữa.”

Có lẽ Ngưỡng Tuyết Phong đã nhận ra điều bất thường, nhưng chỉ thoáng qua rồi vụt tắt, nhanh đến nỗi lí trí của anh cũng không dám tin. Tiếp đó là áp lực đến từ giọng điệu kẻ cả như thể ra lệnh của Khương Xuy Vũ, tuy không trực tiếp nói lời chia tay nhưng rất nhiều lần cãi vã, Khương Xuy Vũ đều nói với giọng uy hϊếp như vậy, còn có vẻ bất cần như thể chia tay thì chia tay chẳng có gì to tát hết.

Mỗi một lần đều khiến cho Ngưỡng Tuyết Phong chịu đủ sự giày vò, anh thực sự đã mệt lắm rồi.

Lúc xách va li rời đi, Ngưỡng Tuyết Phong nói: “Xuy Vũ ạ, anh mong em hiểu rằng, điều gây tổn thương nhất trong một cuộc tình là động một tí lại đòi chia tay, em phải học cách chịu trách nhiệm với lời nói của mình đi.”

Khương Xuy Vũ đáp: “Ờ.”

Lần này, cậu rất có trách nhiệm.