Chương 9: Làm loạn

Mưa to đến rất nhanh, rơi trên cửa sổ pha lê nghe tiếng tí tách, cây cối cao lớn bị gió thổi xào xạc, kèm theo tiếng sấm nổ vang. Thỉnh thoảng còn có tia chớp lóe, ngủ trong biệt thự cũng thấy như đang lắc lư trong gió.

Khương Xuy Vũ không chịu được lật người trong chăn rồi mắng: “Ồn ào đến mức không ngủ nổi!”

Bách Đông nhắc nhở: “Anh hạ rèm cửa cách âm của cửa sổ sát đất ở ban công xuống sẽ tốt hơn nhiều."

Khương Xuy Vũ cứng người, ậm ờ hai tiếng nghe không rõ.

Bách Đông đứng dậy kéo rèm cửa thật dày xuống, tiếng ồn ào của cơn bão rất nhanh bị chặn lại gần hết, chỉ còn một chút tiếng lách cách nhẹ, rất nhẹ và xa.

Một lúc lâu sau, Khương Xuy Vũ ngồi dậy, đỉnh đầu rối loạn như ổ gà: “Bách Đông, mở cửa cho anh ta vào. Nếu anh ta dầm mưa đến bệnh thì còn để lại xui xẻo trước cửa nhà tôi nữa, không biết người trong giới giải trí đều rất mê tín à?”

“Không thèm xem người ta có còn ở đây không luôn à? Lỡ đâu người ta đã đi từ lâu rồi thì sao?”

Bách Đông nhỏ giọng lẩm bẩm, cậu ta đi đến cạnh cửa sổ xốc một góc bức rèm lên, nương theo ánh sáng của một tia chớp đáng sợ cậu ta mơ hồ thấy rõ bóng người vẫn đứng ở cổng lớn như cũ.

“Thật sự vẫn còn ở đây.” Bách Đông líu lưỡi, vội vàng nhấn công tắc mở của điều khiển từ xa.

Ngưỡng Tuyết Phong yếu ớt cười bước vào. Bách Đông xuống lầu một mở cửa phòng cho anh, phim thần tượng đã diễn 800 lần rồi mà vẫn còn tiếp tục diễn, muốn chứng minh nó thực sự hữu ích à.

Bách Đông giật bắn mình ngay khi vừa thấy anh: “Mau chóng tắm rửa đi!”

Cả người Ngưỡng Tuyết Phong bị mưa xối nhếch nhách hết cả, vẻ mặt dường như có chút ngẩn ngơ, quần áo hàng hiệu quý giá bị mưa lớn làm cho biến dạng, tóc rũ xuống hỗn loạn, may mắn là tóc của anh rất nhiều, trông không hói, vẫn rất đẹp trai.

Ngưỡng Tuyết Phong không khách sáo, dù sao bộ dạng này của anh cũng không thể nói chuyện với Khương Xuy Vũ.

Bách Đông dẫn anh đến phòng tắm, xả nước ấm, sau đó lại lấy một bộ quần áo sạch sẽ đặt ở bên ngoài.

Chờ Ngưỡng Tuyết Phong tắm rửa sạch sẽ xong đi đến phòng khách thì Khương Xuy Vũ đã ngồi ngay ngắn giữa sô pha, lạnh mặt uống hồng trà.

Bách Đông cười với anh: “Mau đến đây uống một ly cho ấm người đi!”

Ngưỡng Tuyết Phong gật đầu nói tiếng cảm ơn rồi đi đến trước mặt Khương Xuy Vũ.

Khương Xuy Vũ đánh đòn phủ đầu, ném chìa khóa xe ra: “Trong gara ngầm, tự mình lái về nhà đi, ngày mai để người khác đến trả lại, thuận tiện trả tiền chiếc BMW bản số lượng có hạn mới ra theo giá thị trường.”

hai người dường như không ở cùng một tần số, Ngưỡng Tuyết Phong không nhận đồ của cậu, anh chỉ hỏi: “Bọn họ nói với cậu về thân phận của Dư Tần à?”

Khương Xuy Vũ đứng lên: “Sao? Lại muốn dùng thân phận của cậu ta đè ép tôi? Có phải muốn tôi quay về quỳ trước mặt cậu ta, xin cậu ta mở lòng từ bi tha cho tôi không?”

Ngưỡng Tuyết Phong hít sâu một hơi, đang muốn nói chuyện cho rõ ràng thì bỗng dưng lại hắt hơi một cái thật to.

Bách Đông không nhịn được nữa bật cười, cậu ta vừa ôm bụng vừa lấy khăn giấy cho Ngưỡng Tuyết Phong.

Khương Xuy Vũ cảm thấy cơn tức giận bị tích tụ của mình bỗng bị thổi bay mất, khiến cậu không thể bùng nổ.

Ngưỡng Tuyết Phong rút khăn giấy, xì mũi xong anh cũng cười một cách bất lực. Nhưng anh có thể cảm nhận được bầu không khí vẫn luôn căng thẳng đột nhiên trở nên tốt hơn nhiều.

Vì vậy Ngưỡng Tuyết Phong cũng nhẹ giọng xuống, bình tĩnh nói chuyện: “Chúng ta nói chuyện rõ ràng đi Xuy Vũ.”

Có lẽ anh hơi cảm lạnh nên giọng nói có phần khàn khàn, lời nói phát ra bằng giọng điệu như này càng có sức mạnh nhẹ nhàng làm người ta bình tĩnh hơn.

Khương Xuy Vũ hừ lạnh, nhưng rốt cuộc cũng không còn vừa mở miệng đã bảo người ta cút đi nữa.

“Nếu cậu cứ khăng khăng rút khỏi đoàn phim, tiền vi phạm hợp đồng chỉ là chuyện nhỏ, chủ yếu là cách dư luận bên ngoài đánh giá cậu.” Ngưỡng Tuyết Phong nhìn Khương Xuy Vũ: “Chỗ dựa của Dư Tần vững chắc, nhà đầu tư rất bảo vệ cậu ta. Hơn nữa chuyện đó không có bằng chứng trực tiếp nào cả. Đoàn phim phần lớn dựa vào nhà đầu tư để kiếm cơm, cho dù bọn họ không bỏ đá xuống giếng với cậu, chỉ nói những gì mình biết, nhìn thấy, tuy có phần khách quan nhưng đối với cậu tuyệt đối là bất lợi. Chỉ dư luận thôi cũng sẽ tạo thành sự ảnh hưởng rất lớn đến sự nghiệp của cậu. Đây mới chỉ là tình huống Dư Tần không nhúng tay vào. Nếu cậu ta…”

“Tôi không quan tâm.” Khương Xuy Vũ nghiêng đầu nhìn mưa to bên ngoài cửa sổ.

Cửa kính mơ hồ phản chiếu hình dáng của Ngưỡng Tuyết Phong.

Đêm nay bỗng dưng Ngưỡng Tuyết Phong biến đổi thành dáng vẻ học sinh của mấy năm trước. Mái tóc vừa khô xõa tung, rời rạc, màu da bị mưa xối đến trắng bệch khiến anh không cần chải chuốt mà tràn đầy cảm giác thiếu niên .

Ngưỡng Tuyết Phong lắc đầu, không đồng ý với cậu, anh nói từ tốn nhưng từng câu từng chữ nói ra rất thuyết phục: “Vị trí bây giờ của cậu có rất nhiều diễn viên cả đời cũng không có cách nào với tới. Hơn nữa cậu mới 23 tuổi, là độ tuổi đẹp nhất của đời người và diễn viên, thời đại hoàng kim của cậu ít nhất còn có thể tiếp tục trong hai mươi năm, tương lai xán lạn. Vài năm nữa, cho dù cậu từng bước phát triển như cũ thì cũng nhanh chóng trở thành một thế hệ thiên vương. Cậu cam chịu rời đi như vậy sao?”

“Tôi không quan tâm.” Khương Xuy Vũ nhìn Ngưỡng Tuyết Phong nói thêm lần nữa, ánh mắt cậu cũng trong veo như thời học sinh, trong suốt không chút tạp chất .

Thái độ thờ ơ quá mức của Khương Xuy Vũ khiến Ngưỡng Tuyết Phong có chút tức giận. Mà điều khiến anh tức giận đó là anh biết Khương Xuy Vũ thật sự không quan tâm.

Cách đây rất lâu Ngưỡng Tuyết Phong từng hỏi Khương Xuy Vũ tại sao lại học làm diễn viên. Vì rõ ràng thành tích học tập của cậu tốt như vậy, thậm chí khi học cấp ba còn nhảy lớp. Nếu không phải vì cha mẹ cậu không muốn cậu nhỏ hơn các bạn học khác quá nhiều thì có lẽ cậu còn nhảy lớp nhiều nữa. Khương Xuy Vũ nên như cha của cậu, phát triển theo hướng học thuật, hoặc không với bộ não linh hoạt của mình, cậu có thể như mẹ của mình, chỉ cần búng tay vài cái đã có vài trăm triệu.

Lúc ấy Khương Xuy Vũ cũng là dáng vẻ thờ ơ như thế này: “Tôi cảm thấy tiếp tục đọc sách rất chán vậy nên đi đăng ký thi diễn xuất.”

Cha của cậu là giáo sư đại học. Khi cậu còn nhỏ, ông ấy thường dẫn cậu đến trường học chơi, đặt cậu ở một góc lớp nghe đủ loại tiết học.

Hoặc có lẽ trường đại học đã mở bức màn thần bí mà hấp dẫn với cậu từ lâu không còn thu hút cậu nữa. Khương Xuy Vũ liền nghĩ đến một cuộc sống đại học khác.

Thế là cậu cứ thế qua loa vào khoa diễn xuất của học viện điện ảnh, không có ước mơ khắc cốt ghi tâm, càng không có tình yêu nhiệt huyết thẳng tiến không lui. Cậu làm tốt chuyện này cũng chỉ vì bất kể cậu làm gì cũng sẽ tốt như vậy.

Điều này có nghĩa là khi cậu rời đi thì cậu cũng chẳng có bao nhiêu lưu luyến.

Cũng như cách cậu yêu.

Nhận ra điều này khiến trái tim Ngưỡng Tuyết Phong thắt lại một cách đau đớn.

Ngưỡng Tuyết Phong hơi nghiêng về phía trước, đem theo chút hận thù sinh ra từ tình yêu sâu đậm, cố ý hỏi: “Vậy cậu quan tâm cái gì? Cậu chỉ quan tâm cảm xúc của chính mình thôi à?”

Không đợi cậu trả lời, Ngưỡng Tuyết Phong đã rũ mi xuống, cố gắng gạt cảm xúc cá nhân ra, gắng nói một cách khách quan: “Cậu không quan tâm vinh quang đạt được dễ như trở bàn tay, cậu không tới ánh hào quang của giới giải trí, chẳng lẽ cậu cũng không quan tâm đến các fans thích cậu ư? Các cô ấy vì đón máy bay của cậu mà dậy lúc ba giờ sáng; vì muốn đẩy chủ đề của cậu lên top mà thức trắng đêm đổi mấy chục nick; sẽ vì các tác phẩm điện ảnh của cậu mà có được linh cảm viết những bức thư rất rất dài cho cậu, cũng không cần cậu nhất định phải nhìn thấy; sẽ tiêu rất nhiều thời gian để làm các món quà thủ công…”

Bách Đông ở một bên gật đầu thật mạnh. Tuy rằng có đôi khi cậu ta sẽ phiền lòng vì các fans dây dưa theo dõi, nhưng không thể phủ nhận những người đó đã dành cho Khương Xuy Vũ-một người xa lạ trong hiện thực rất nhiều sự chân thành.

Ánh mắt Khương Xuy Vũ bắt đầumất tập trung, cậu có chút không được tự nhiên, dường như bị nói đến mức chột dạ.

Nhưng rất nhanh cậu đã quay lại với logic trước nay của mình, nói: “Theo đuổi thần tượng đều là hai bên tự nguyện đồng thời sẵn sàng gánh vác tất cả hậu quả. Ngày nào tôi mang lại sự vui vẻ cho họ thì họ thích tôi ngày đó, không có quy định nào là ngày mai tôi phải sống theo cách mà họ thích cả, giống như tôi cũng không thể yêu cầu họ một khi bắt đầu thích tôi thì phải thích tôi cả đời vậy.”

Lòng của Ngưỡng Tuyết Phong như chìm xuống đáy.

Khương Xuy Vũ mồm miệng nhanh nhảu càng ngoa ngoắt hơn: “Đừng có nói là vì tiền đồ của tôi nữa, anh có ý đồ, trong lòng mọi người đều biết rõ.”

Ngưỡng Tuyết Phong nói: “Tôi hy vọng cậu có thể có một cuộc sống tốt hơn.”

“Vậy sao?” Khương Xuy Vũ cười có chút mỉa mai, ghét bỏ sự giả dối của anh: “Không phải vì bảo bối Nhiệt Phong của anh à? Lẽ nào không phải anh sợ tôi rời khỏi đoàn rồi thì phần hai sẽ không đạt độ hot như vậy nữa, quyền phát sóng độc quyền mà anh trăm phương ngàn kế dành về làm sao thu hồi phí được?”

Ngưỡng Tuyết Phong nhẹ nhàng nói: “Nói một cách khách quan thì có chút ảnh hưởng, tin cậu trở lại trong phần hai đương nhiên có độ hot nhất định.”

“Nhiệt Phong” là cái gai trong lòng Khương Xuy Vũ, đâm đến đau điếng nhưng lại không dứt khoát một lần rồi thôi khiến Khương Xuy Vũ càng kích động hơn, đứng bật dậy, nói mà không suy nghĩ gì: “Cần gì phải giả vờ nói dễ nghe như vậy? Anh vì muốn phát sóng độc quyền ‘Đại phú ông’ mà đã làm gì? Ngủ với ông lão Lý Đỉnh 60 tuổi kia à?”

Ngưỡng Tuyết Phong kinh ngạc ngẩng đầu.

Vẻ mặt của anh giống như kinh ngạc vì bị vạch trần, đầu óc Khương Xuy Vũ nóng lên, cười lạnh mỉa mai: “Nếu không anh cũng ngủ cùng tôi mấy đêm đi? Nói thật trong số những người đàn ông tôi gặp thì kỹ thuật của anh cũng được đấy, hơn nữa anh còn hiểu rõ cơ thể của tôi nữa. Nếu anh có thể làm tôi hài lòng một lần nữa thì tôi có thể suy nghĩ…”

Ngưỡng Tuyết Phong không nhịn được quát lớn: “Khương Xuy Vũ cậu đừng có làm loạn!”

“Làm loạn?” Hai chữ này như quả bom nằm yên giữa hồ ba năm, bỗng nhiên bùng nổ thành lớp sóng cực lớn , như vết thương cũ bị xé ra, những cảnh Ngưỡng Tuyết Phong từng chỉ trích cậu làm loạn đều cuồn cuộn hiện lên, khiến cậu máu chảy đầm đìa.

Hốc mắt Khương Xuy Vũ đỏ hoe, gần như không phân rõ được giữa hồi tưởng và hiện thực, cậu buột miệng nói: “Ngưỡng Tuyết Phong, bạn trai anh bị người ta lợi dụng vậy mà anh lại nói tôi làm loạn?”

Lời vừa nói ra, hai người đối diện đều giật mình.

Như bị ác ma mê hoặc đọc lên câu thần chú bị bỏ quên trong cảnh gió mưa bão bùng, cánh cửa nặng nề bị phong tỏa ầm ầm mở ra, một nửa hiên ra ánh vàng của ngọc ngà châu báu, một nửa là màu đen tăm tối, trong lúc không để ý, tất cả những điều tốt đẹp và đau khổ nhất chồng chất lên nhau.

Sự tương phản quá rõ ràng khiến cả hai bị quá khứ ép đến ngộp thở, không nói nên lời.

“Xin lỗi.”

“Xin lỗi.”

Rất lâu sau đó, sự yên tĩnh chết chóc mới bị phá vỡ, hai người đồng thời xin lỗi vì những lời nói sai lầm của mình.

Một người vì từ “làm loạn”.

Một người vì từ “bạn trai”.

“Chuyện anh nên xin lỗi không phải chuyện này.” Khương Xuy Vũ xoay người đi lên lầu, cậu không muốn nói thêm gì nữa, nhưng bước đến cửa cầu thang rồi lại ngừng lại.

“Anh kêu tôi quay lại, tôi sẽ quay lại.” Khương Xuy Vũ đưa lưng về phía Ngưỡng Tuyết Phong, giọng nói lạnh lùng dường như không mang theo bất cứ cảm xúc gì: “Nhiệt Phong là tên do tôi đặt. Tôi sẽ vì nó mà làm một chuyện, coi như là kết thúc duyên phận của tôi với nó đi, sau này chúng ta không còn quan hệ gì nữa.”

Ngưỡng Tuyết Phong vẫn không nhúc nhích, vẻ mặt ngơ ngác nhìn Khương Xuy Vũ đi lên lầu sau đó biến mất trong tầm mắt.

Bách Đông thận trọng bước đến cạnh anh: “Tôi đã đặt xe dùm tổng giám đốc Ngưỡng rồi, xe sẽ đến ngay thôi.

Ngưỡng Tuyết Phong như không nghe thấy, một mình trầm mặc hồi lâu sau hồn mới trở về, anh nói: “Cảm ơn.”