Chương 20

“Cô giáo Thịnh giúp tôi giữ bí mật, được không?”

Âm thanh ôn hòa quanh quẩn trong không gian chật hẹp, biết rõ đó là nói đùa, nhưng bởi vì Chu Thời Dư cố ý đặt câu hỏi lại hơi nâng tông giọng lên, đột nhiên trở nên ám muội.

Dường như giữa hai người thực sự có một bí mật mà người khác không thể biết được.

Suy nghĩ này làm trái tim Thịnh Tuệ đập lỡ nhịp, cô dựa lưng vào ghế: “… Vâng.”

Cô cảm thấy biết ơn vì bầu trời bên ngoài cửa sổ đã tối đen.

Nếu không, sự hoảng loạn của cô lúc này sẽ bị lộ ra hoàn toàn vì khuôn mặt chuyển sang đỏ bừng.



Ngày hôm sau, Thịnh Tuệ vừa tan tầm thì nhận được một cuộc gọi từ mẹ, bà nói vì có việc gấp ở công ty nên không thể về được, hỏi Thịnh Tuệ liệu có thể đi họp phụ huynh cho Hứa Ngôn Trạch được không.

Hứa Ngôn Trạch là em trai không cùng ba mẹ của Thịnh Tuệ.

13 năm trước, vì không thể chịu được chứng nghiện rượu và bạo lực gia đình của ba Thịnh, Vu Tuyết Mai lựa chọn ly hôn với ông, rất nhanh sau đó gả cho Hứa Tự – cũng chính là ba ruột của Hứa Ngôn Trạch và là ba dượng của Thịnh Tuệ.

Ba dượng đối với Tuyết Mai cũng được xem là săn sóc, nhưng vì lo cho sự trưởng thành của con trai, nên không cho Vu Tuyết Mai đưa Thịnh Tuệ về đây ở cùng.

Vì vậy sau khi cân nhắc thiệt hơn, Vu Tuyết Mai chỉ có thể để Thịnh Tuệ cho ba Thịnh nuôi dưỡng, một mình bay đến Thượng Hải và lấy chồng, mối liên hệ duy nhất giữa hai mẹ con là những khoản tiền hàng tháng do Vu Tuyết Mai gửi về, nhưng tất cả đều tiêu hết vào rượu chè.

Mãi cho đến vài năm trước, khi Thịnh Tuệ đến Thượng Hải để học đại học, gia đình mới của Vu Tuyết Mai cũng ổn định, bà bắt đầu áp đặt và can dự vào cuộc sống của cô với tư cách là một “người mẹ”.

Theo thời gian, cha dượng cũng dần dần chấp nhận sự tồn tại của Thịnh Tuệ.

Những ngày lễ tết, một nhà ba người bọn họ sẽ kêu Thịnh Tuệ tới nhà ăn cơm.

“Ngôn Trạch đang học lớp 11, là thời điểm rất quan trọng, con giúp mẹ ghi lại nội dung buổi họp nhé.

Buổi tối con đến nhà ăn tối, mẹ sẽ nấu cho con món gì đó thật ngon.”

Thịnh Tuệ sau giờ tan tầm cũng không bận gì nên đồng ý: “Được, mẹ đưa địa chỉ trường của Ngôn Trạch cho con.”

Thượng Hải là một thành phố lớn, chú trọng vào giáo dục hơn thành phố nhỏ nơi Thịnh Tuệ lớn lên.

Sau kỳ nghỉ đông, học sinh lớp 11 phải làm bài kiểm tra tập trung, không chỉ vậy, nhà trường còn yêu cầu họp phụ huynh sau khi có điểm để rà soát những thiếu sót.

Cũng may thành tích của Hứa Ngôn Trạch thuộc loại tốt, nhưng môn văn thì hơi nghiêm trọng.

Sau cuộc họp phụ huynh, giáo viên chủ nhiệm yêu cầu Thịnh Tuệ ở lại, lấy bài thi ngữ văn của Hứa Ngôn Trạch ra, chỉ vào phần chép thơ cổ:

“Phần này là tặng điểm, chỉ cần học thuộc lòng thôi, nhưng trò ấy cố tình không viết, lần nào thi cũng mất 12 điểm.”

Hứa Ngôn Trạch rủ mắt, thản nhiên nói: “Không có 12 điểm này em cũng vào top 5 của lớp thôi.”

Chủ nhiệm lớp hơi tức giận: “Cái đứa nhỏ này!”

“Chú ý lễ phép.” Thịnh Tuệ khẽ chạm vào cánh tay em trai, nhíu mày ngăn lại: “Cô giáo cũng vì muốn tốt cho em thôi, trở về lo học thuộc nhé.”