Chương 50

Mẹ: [Cảm ơn bạn của con đã giúp chúng ta chuyển phòng bệnh, thay mẹ cảm ơn cậu ấy.]

Mẹ: [Hôm nay là sinh nhật con, mẹ đi siêu thị mua đồ, con muốn ăn gì thì nói với mẹ, tan làm thì về nhà sớm một chút.]

Cô sững sờ nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc lâu, Thịnh Tuệ đờ đẫn nhìn sang bên cạnh, mãi sau mới nhận ra Chu Thời Dư.

Hóa ra vừa rồi anh nói rằng mình đi có việc, thực ra là đi giúp Hứa Ngôn Trạch chuyển phòng bệnh sao?

Cô không rõ tại sao mẹ cô lại đột nhiên thay đổi, nhưng trực giác nói với cô rằng sự thay đổi này nhất định có liên quan đến Chu Thời Dư.

Mới chợp mắt chốc lát, vừa tỉnh dậy não bộ phải xử lý một đống thông tin.

Cô chưa bao giờ gặp một người như Chu Thời Dư, anh hiểu được sự nhạy cảm mong manh của cô, bao dung cho cơ thể khiếm khuyết của cô, thậm chí còn thông cảm cho sự do dự thiếu quyết đoán của cô nữa.

Anh đối xử với cô vô cùng ân cần, thậm chí có lúc khiến cô cảm thấy không chân thực, cảm thấy như mình lạc vào tiên cảnh trên mây, bởi vì cô rất sợ mình sẽ bị rơi xuống cho nên cứ chần chừ không dám cất bước.

Thấy cô tỉnh lại, Chu Thời Dư nghiêng người đặt túi thuốc lên hàng ghế sau, anh quay lại bắt gặp ánh mắt bối rối của cô, nhắc lại lời hứa trong phòng cấp cứu:

“Hôm nay là sinh nhật cô, cô có ước điều gì không?”

Thịnh Tuệ nghĩ mình có lẽ quá buồn ngủ nên mất lý trí, trong đáy lòng cô bỗng có một suy nghĩ điên cuồng không thể kiểm soát được cuồn cuộn muốn thốt ra.

Cô bình tĩnh nhìn anh, tim đập thình thịch liên hồi: “Điều ước gì cũng được sao?”

“Điều gì cũng được.”

Anh lo cô sẽ bị cảm lạnh nên bật máy sưởi trong xe, nhìn vào mắt cô, nói với giọng chiều chuộng: “Ở chỗ tôi, cô có thể là một ‘bé hư’.”

Tùy hứng, nhạy cảm, mít ướt —— miễn là chính cô, thế nào cũng được.

“Ngài Chu, chúng ta kết hôn đi.”

Như sa vào ánh mắt sâu thẳm và dịu dàng của anh, Thịnh Tuệ thốt ra lời mời kết hôn khiến chính cô cũng phải ngạc nhiên.

Trong những năm tháng không mấy suôn sẻ trước đây, cô chưa bao giờ bốc đồng mà đều hành động từng bước theo khuôn phép, cô cố gắng sống theo cụm từ “ngoan ngoãn vâng lời” như người khác vẫn nói.

Chu Thời Dư là sự dũng cảm và điên rồ duy nhất mà cô từng trải qua trong 27 năm bình thường, không có gì nổi bật.

Nhưng mà người đàn ông này dường như rất kinh ngạc trước sự bốc đồng của cô, anh nhíu mày một lúc lâu mà không nói đồng ý hay từ chối, sự im lặng càng lâu càng làm cho Thịnh Tuệ không nhịn được mà mở miệng cứu vớt mặt mũi cho mình.

“Nếu anh cảm thấy quá vội vàng…” Cô rủ mắt không dám nhìn anh, bây giờ cô đã tỉnh táo nên càng thấy xấu hổ và ngượng ngùng, hai má ửng đỏ.

“Thì có thể từ từ suy xét thêm cũng ——”

“Thịnh Tuệ, cô thật sự muốn kết hôn với tôi sao.”

Giọng điệu dịu dàng của Chu Thời Dư lúc này khiến cô hoảng sợ, người đàn ông kiên nhẫn đợi cô ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhánh sau cặp kính không lộ ra cảm xúc gì: “Tôi muốn một cuộc hôn nhân lâu dài.”

“Nói cách khác, nếu sau này cô lại muốn ly hôn, sẽ rất khó.”