Quyển 1 - Chương 34: Anh trai quỷ

“Đẩy mạnh đổi mới khoa học và công nghệ là nhu cầu thúc đẩy phát triển chất lượng cao, là thực hiện nhu cầu cuộc sống chất lượng cao của nhân dân, là nhu cầu xây dựng mô hình phát triển mới, cũng là khởi đầu thành công chặng đường mới xây dựng toàn diện một nước xã hội chủ nghĩa hiện đại…”

Lớp 11 ban A1, lớp chính trị.

Giọng nói của giáo viên chính trị vẫn giống như trước đây,

Nhạt nhẽo và không chút gợn sóng vang vọng trong lớp học

Hôm nay là tiết học thứ tư của buổi sáng, tiết học chính trị cũng không phải tiết học chính khóa, cho nên số người ngủ say trong tiết học này luôn là nhiều nhất.

Nhưng bây giờ cả lớp không ai được ngủ yên giấc.

Bất luận là ghi chép cẩn thận, hay giấu điện thoại di động dưới gầm bàn bấm bàn phím một cách vô vọng… thì những học sinh đãng trí sẽ thỉnh thoảng bị phân tâm và nhìn vị khách không mời cuối lớp.

Một thiếu niên cao ráo, đẹp trai với vẻ mặt kỳ lạ so với các nam sinh khác chỉ chiếm một góc nhỏ trong lớp học.

Trước mặt gã, có chiếc bàn trống rỗng xiêu vẹo, trông rất bất ngờ, nó phá hỏng sự sắp xếp ngăn nắp vốn có của bàn ghế trong lớp. Trên mặt đất vẫn còn vài vết xước, rất rõ ràng, là bàn ghế được kéo tạm từ phòng học khác sang.

Phương Càn An không làm điều gì khác thường trong lớp A1, anh chọn ngồi ngay ở cuối lớp, có lẽ là để giảm bớt cảm giác về sự tồn tại của bản thân trong lớp học, nhưng dáng vẻ, ngoại hình với thậm chí cả địa vị của anh trong trường. Với đủ loại tin đồn khiến người ta không thể bỏ qua sự tồn tại của anh. Đừng nói là học sinh trong lớp, ngay cả giáo viên chính trị vẻ mặt nghiêm nghị giảng bài như tụng kinh vạn năm không đổi, khi vừa bước vào lớp liền nhìn thấy Phương Càn An, trên mặt cũng lộ ra vẻ như gặp quỷ.

Rốt cuộc, tất cả mọi người ở Khải Minh đều biết rằng, Phương Càn An chỉ cần có thể ở lại Khải Minh một cách bình yên, là đã giữ thể diện cho trường rồi, còn về việc để Phương đại thiếu gia nghiêm túc học tập thì ... Haha, bạn đang đùa tôi đấy à?

Hầu hết thời gian, Phương Càn An thậm chí chỉ cần xuất hiện vào buổi sáng, sau đó anh có thể rời đi bất cứ lúc nào. Khải Minh có vô số phòng để sinh viên nghỉ ngơi và phòng học được trang trí sang trọng ở mỗi tầng, đó thường là nơi để Phương Càn An viết thời gian.

Dạy ở Khải Minh lâu như vậy, giáo viên chính trị thậm chí còn không biết lần cuối ông nhìn thấy Phương Càn An trong lớp là khi nào.

Nhưng bây giờ, Phương Càn An không chỉ đến lớp, mà anh còn mơ hồ có vẻ như muốn tham gia lớp học.

...Điều đó thật đáng kinh ngạc rồi.

Giáo viên chính trị vừa giảng bài, vừa kinh hãi khi nhìn thấy Phương Càn An quay người, tùy tiện lôi cuốn sách chính trị của bạn học bên cạnh ra, cau mày xem rất lâu.

“Này, Tú Nhi—“

Phương Càn An buồn ngủ đến nỗi mí mắt nhắm nghiền, gã đưa tay chọc vào Lý Tú.

"Tôi phát hiện phương pháp của cậu thật là hữu dụng bây giờ ngoài buồn ngủ ra, tôi hoàn toàn không nhớ rõ cái gì khác."

Anh lẩm bẩm một cách mơ hồ.

Lý Tú: "..."

"Sao trông cậu không buồn ngủ chút nào vậy ? Cậu làm sao mà hay vậy?"

Lý Tú mặt không chút thay đổi, đưa tay rút sách giáo khoa của mình từ trong tay Phương Càn An trở về.

"Đừng gọi tôi là Tú Nhi."

Thiếu niên cau mày, hạ giọng và nói nhanh.

Phương Càn An ngáp một cái.

“Vậy thì, ừm, Tú Tú?” Anh thờ ơ nói, và quay đầu về phía Lý Tú để đọc những ghi chú mà Lý Tú viết.

Lý Tú nhanh tay đậy quyển ghi chép của mình lãi, cậu liếc nhìn Phương Càn An, dùng ánh mắt lạnh lùng biểu lộ sự chán ghét tột độ đối với biệt danh này.

Phương Càn An bị ánh mắt sắc như đao của Lý Tú chém qua một phát.

Nếu như người khác dám nhìn anh như vậy, Phương Càn An cũng không keo kiệt để cho người nọ biết anh lợi hại cỡ nào.

Nhưng hết lần này tới lần khác, lại là Lý Tú.

Rõ ràng là bị người khác khinh bỉ, nhưng ngực của anh giống như bị cái gì cào một phát làm cho anh ngứa ngáy.

Có chút khó chịu, nhưng cũng có một chút sảng khoái.

Ừm, không hiểu sao muốn làm cho người kia, càng thêm mất hứng một chút.

"Cậu vẫn còn bất mãn à, vậy thì gọi cậu là..." Phương Càn An đang suy nghĩ, cái tên gọi đó, chính là cái tên gọi ấn tượng đang xuất hiện trong đầu anh.

"A Tú."

[ A Tú.]

Đúng vậy, thanh niên mảnh khảnh ngồi bên cạnh gã lúc này nên gọi là A Tú thì mới đúng.

[ A Tú tội nghiệp. 】

Mặc dù có hơi chíu chít giống con gái, nhưng A Tú chính là A Tú.

【... A Tú của ta. 】

... "Này, A Tú, đừng phớt lờ tôi nữa."

Thanh âm của thiếu niên lúc này cực kỳ trầm thấp khàn khàn. Đó rõ ràng là giọng nói lanh lảnh đặc trưng của những người trẻ tuổi,

Nhưng khi anh gọi "A Tú", trong giọng điệu lại có chút tham lam và u ám.

"Vì cậu không phản đối, từ giờ tôi sẽ gọi cậu là A Tú."

Phương Càn An hoàn toàn không nhận thấy sự thay đổi trong giọng điệu của anh.

Anh nhếch miệng, cười hì hì, thì thầm bảo.

Một tiếng "A Tú", làm cho tay Lý Tú đột nhiên run lên một cái, bút đỏ dùng để vẽ trọng điểm rơi xuống trên quyển sổ, đầu bút rơi trên tờ giấy trắng như tuyết bắn ra một chút mực đỏ tươi.

Cậu theo bản năng quay đầu nhìn về phía Phương Càn An.

Kỳ thật bà ngoại cũng sẽ gọi cậu là "A Tú", nhưng mà, khi cách xưng hô này từ trong miệng Phương Càn An thốt ra, Lý Tú lại cảm thấy một cảm giác khó chịu không thể lý giải được.

Lông tơ sau gáy dựng lên, Lý Tú lấy tay ấn xuống huyệt thái dương của mình.

Sốt nhẹ khiến cậu hơi ù tai.