Chương 10

Tôi che mắt lại, ngăn không cho nước mắt trào ra làm trôi đi lớp trang điểm mà tôi đã tốn rất nhiều thời gian để trang điểm hôm nay.

Nhưng cuối cùng cũng chỉ vô ích.

Giang Hồi nhìn tôi, toàn thân anh ta run lên: “Lúc nhảy xuống Bắc Hải anh ấy vẫn còn sống, nhưng Bắc Hải quá lớn, anh ấy lại còn bị thương nên không thể bơi trở lại… Anh ấy đưa cho tôi bức ảnh này, nhờ tôi mang về nhà… Sau đó, anh ấy dần chìm xuống."

“Đừng nói nữa…”

Tôi ngắt lời anh ta và quay người rời đi.

"Anh ấy đã không thể quay lại được nữa. Tôi có thể thay anh ấy chăm sóc em." - Giang Hồi thấp giọng lẩm bẩm, trong lời nói có một tia cầu xin và buồn bã không thể che giấu được.

"Chúng tôi giống hệt nhau, tại sao em lại chỉ thích anh ấy? Rõ ràng em có thể hạnh phúc, vì sao cứ cố chấp giữ lấy quá khứ."

Tôi quay lại nhìn anh ta và anh ta cũng đang nhìn tôi.

Khoảnh khắc ánh mắt chúng tôi chạm nhau, tôi mỉm cười xấu xa cùng với đôi mắt đỏ hoe.

“Giang Hồi, tôi thật sự cảm thấy tiếc cho Hứa Diệu.”

Anh ta ngạc nhiên nhìn tôi, loạng choạng bước ra khỏi giường.

Nhưng lần này tôi đã rời đi mà không thèm ngoảnh lại.

"Bà chủ Vân, thật sự không muốn thuê sao?"

Tôi gật đầu và lấy lại tiền đặt cọc.

Lão tiên sinh kia thở dài đầy tiếc nuối.

"Vậy là từ nay về sau sẽ không còn chỗ nào để uống rượu nữa!"

Tôi vén mái tóc dài trên trán ra sau tai, nhìn ông ấy.

"Lão tiên sinh nói đùa rồi, Thanh Thành lớn như vậy, làm sao lại không có chỗ uống rượu."

Tôi dang rộng cánh tay, nheo mắt lại.

"Rời khỏi quán bar, về quê lấy chồng à?" – Lão tiên sinh kia nhìn tôi với ánh mắt thận trọng.

“Không góp của hồi môn nữa?”

Tôi cười một tiếng: “Nếu đã có người đối xử tốt với tôi, tại sao tôi lại phải chuẩn bị của hồi môn?”

Lão tiên sinh kia cầm lấy tờ đơn mà tôi đã ký, tỉ mỉ đọc, vừa đọc vừa nói: “Trong tất cả loại rượu ở Thanh Thành, chỉ có rượu ở chổ bà chủ Vân là ngon nhất. Lúc cô rời đi, những khách cũ thường xuyên đến đây đều nhắc về cô với tôi. Thế này đi, xem như tôi trông giữ quán bar này cho cô, nếu cô quay lại, tôi sẽ giảm giá 20%.”

Nói xong ông ấy vỗ vai tôi, giọng điệu ôn hòa: “Bà chủ Vân, cô sẽ quay lại chứ?”

Tôi mỉm cười liếc nhìn quầy bar đã đóng cửa, giả vờ suy nghĩ một lúc.

Sau đó cười lớn: "Khi nào Bắc Hải đầy nước, ta sẽ quay lại mở quán bar!"

Ông già cười to hơn, đôi mắt nheo nheo lại.

"Bà chủ Vân chỉ biết trêu đùa chúng ta thôi."