Chương 7

Tôi chỉnh lại quần áo, quay người định rời đi nhưng Tống Thanh Như đã ngăn tôi lại.

"Chị, chị có muốn nghe chuyện giữa em và... Giang Hồi không?"

Tôi nhướng mày, bước đi chậm lại.

"Không nghe. Nếu anh ấy đã không phải Hứa Diệu, thì tôi cũng không có hứng thú ở lại đây."

Còn tại sao anh ấy lại trông giống Hứa Diệu, tôi sẽ tự có cách riêng để tìm hiểu.

Tống Thanh Như có chút lo lắng, chạy tới chặn đường tôi.

Cô ấy dáng người nhỏ nhắn mảnh khảnh, khiến cho người ta có cảm giác muốn bảo vệ.

Tôi chỉ có thể cúi đầu xuống nhìn cô ấy.

Trên mặt cô ấy hiện lên vẻ do dự không quyết đoán.

Nhưng cuối cùng cô ấy cũng không nhịn được mà lên tiếng.

"Chị, em đã thấy qua chị rồi."

Tôi dừng lại, bây giờ mới thật sự nhìn cô ấy một cách nghiêm túc.

Cô ấy có vẻ sợ tôi rời đi, bàn tay còn lại của cô ấy nắm chặt lấy cánh tay tôi, giọng điệu rất chân thành.

"Em không lừa chị, trên bức ảnh đó là Giang Hồi!"

Tống Thanh Như đưa cháo cho y tá đang chăm sóc Giang Hồi, sau đó bước ra khỏi phòng cẩn thận đóng cửa lại.

Khi tôi đang suy nghĩ về những lời của Tống Thanh Như thì thấy cô ấy bước ra, tôi vẫn yên lặng nhìn cô ấy.

“Em vô tình nhìn thấy anh ấy ở bờ biển Bắc Hải, ông nội nói anh ấy bị sóng cuốn trôi dạt vào đây.”

Cô ấy chậm rãi bước đến gần bên cạnh tôi, giọng nói nhẹ nhàng hơn, dường như không muốn làm phiền bất cứ ai nữa.

“Bắc Hải thật sự quá rộng lớn, ông nội nói, anh ấy vẫn còn sống là nhờ sự thương sót của Thần Biển.”

Tôi nhíu mày trầm mặc, tiếp tục nghe cô ấy nói.

Cô ấy ngẩng đầu nhìn tôi.

“Lúc anh ấy tỉnh lại cái gì cũng không nhớ, em đã đặt cho anh ấy một cái tên, là Giang Hồi.”

Cô ấy ngập ngừng trong giây lát rồi tiếp tục nói: “Trên người Giang Hồi không có thứ gì có thể chứng minh thân phận của anh ấy, chỉ tìm thấy một bức ảnh trong túi áo gần trái tim nhất, bức ảnh được đặt đàng hoàng trong một chiếc túi kín, hoàn toàn không bị nước biển của Bắc Hải làm ướt. "

Tôi chăm chú nhìn cô ấy, giọng cô ấy trở nên nhẹ nhàng hơn.

"Trong ảnh là một người phụ nữ."

"Mặc một chiếc áo khoác ngoài màu trắng, trông rất rạng rỡ."

Cô ấy bắt gặp ánh mắt của tôi, viền mắt bắt đầu #rơm rớm nước.

“Là chị đó, chị.”

Nước mắt cô ấy trào ra, liên tục rơi xuống như chuỗi cườm đứt.

"Xin lỗi chị, em chỉ là không cam tâm. Tại sao người đàn ông em yêu từ cái nhìn đầu tiên, lại sớm có người mình thích rồi?"

Tôi đưa cho cô ấy một mảnh khăn giấy, nhìn cô ấy cố gắng lau nước mắt, sau đó mới mở miệng nói: "Tống Thanh Như, anh ấy không phải là người yêu của tôi."

Cô ấy ngơ ngác nhìn tôi, thậm chí còn không thèm lau đi nước mắt trên mặt.

Tôi bỏ đi sự kiêu ngạo của bản thân, nhìn cô ấy một cách dịu dàng.

Giống như nhìn vào quá khứ của chính mình.

"Tôi đã nói rồi, tuy rằng bề ngoài giống hệt nhau, nhưng anh ấy không phải Hứa Diệu, nếu như cô thích anh ấy thì cứ việc theo đuổi, có thể theo đuổi được hay không là tùy vào năng lực của cô.”

Cô ấy thất thần nhìn tôi, tưởng rằng tôi đang nói đùa.

Ngay khi tôi quay người định rời đi, cô ấy đã cẩn thận nắm lấy tay tôi lại.

Cô ấy nói rõ ràng từng câu từng chữ với tôi.

“Chị, Giang Hồi luôn mang theo bức ảnh đó bên người, xem nó như báu vật.”

Cô ấy dừng lại, kiên định nhìn tôi.

"Nhưng mà, dần dần sau đó, mỗi khi anh ấy nhìn vào bức ảnh, trong mắt hiện lên nỗi buồn bã bi thương mà bản thân anh ấy chắc cũng không nhận thức được."

Tôi cúi đầu nhìn cô ấy.

Khuôn mặt ngây thơ của cô gái nhỏ tràn ngập sự cố chấp.

"Yêu từ cái nhìn đầu tiên là ở vẻ bề ngoài, em biết cái gì quan trọng hơn."

Tôi cử động môi, hạ lông mày xuống: "Cảm ơn."

Tống Thanh Như chớp chớp mắt, khuôn mặt trắng như tuyết của cô ấy đã trở nên có một chút huyết sắc.

"Không cần cảm ơn. Chị, em hy vọng chị có thể tìm được... Hứa Diệu!