Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thanh (Anh Đào Nhỏ)

Chương 20: Xin Lỗi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Trì Dĩ Khâm rời đi không lâu, có y tá vào thay băng cho Thời Anh.

"Cô tỉnh rồi à?" Y tá vào cửa, trên mặt mang theo nụ cười, giọng dịu dàng.

Cô ấy nhìn xung quanh một vòng, hỏi tiếp: "Chồng cô đâu? Không ở đây sao?"

Từ "chồng" này quá mức lạ lẫm và xa xôi, lúc ấy Thời Anh sửng sốt một lúc mới phản ứng lại, ý cô ấy là Trì Dĩ Khâm.

"Anh ấy đi mua bữa sáng rồi." Thời Anh nhìn xuống, xấu hổ trả lời.

Người khác dùng từ "chồng" để hình dung quan hệ của Trì Dĩ Khâm với cô, Thời Anh hơi thẹn thùng, giọng nhỏ hơn rất nhiều.

"Đêm qua cô hôn mê, anh ấy thật sự nôn nóng phát khóc, ở bên cô cả đêm không ngủ."

Cô y tá cười một tiếng, sau đó mới nói tiếp, trong đầu hồi tưởng lại những gì mình nhìn thấy.

Đêm qua cô ấy trực ban, vừa mới nhận ca, bên khoa cấp cứu đã chuyển Thời Anh tới.

Người tự xưng là chồng cô kia, thân hình cao lớn, dung mạo khôi ngô, giơ tay nhấc chân hoàn toàn không che dấu được sự cao quý.

Lúc anh nói muốn một phòng bệnh riêng, thông báo lại tình trạng của cô cho bác sĩ, không hề có chút hoang mang, trong lúc kiểm tra thì luôn bên cạnh cô.

Khi đó cô ấy nghĩ, người đàn ông này bình thường chắc cũng là nhân vật lớn nào đó, làm việc rõ ràng trật tự, ngay ngắn... Nhưng nửa đêm cô ấy đi kiểm tra phòng, gõ cửa đã lâu vẫn không thấy ai đáp lại, thế là hoảng hốt, trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Vào trong, cô ấy thấy người đàn ông kia ngồi trên chiếc giường cho người nhà bệnh nhân trong phòng, lẳng lặng nhìn vợ mình, không hề nhúc nhích.

Một tay anh đặt ở tai mình, nắm rất chặt, mà ánh mắt đang nhìn Thời Anh, trong con ngươi, có thể thấy được nước mắt nơi khóe mi.

Tay anh liên tục run lên, không dừng lại, không biết là đang sợ cái gì.

Khác hẳn dáng vẻ bình tĩnh vừa nãy.

Cô ấy đi đến phía sau anh, anh cũng không biết, như là hoàn toàn không nghe được.

Suốt một buổi tối, cứ mỗi tiếng là cô ấy đi kiểm tra một lần, gần như lúc nào nhìn cũng thấy cảnh tượng này.

Không chút thay đổi, mãi cho đến hừng đông.

Y tá hàn huyên với cô vài câu, sau đó ngồi dậy, gật đầu: "Cô nghỉ ngơi đi." Rồi rời khỏi.

Thời Anh nằm trên giường ngây ra, nghĩ đến những gì cô ấy vừa nói.

Thảo nào sáng nay cô thấy mắt Trì Dĩ Khâm đỏ vậy, thì ra cả đêm anh không ngủ...

Trong lòng cô vốn áy náy, nhưng nghĩ lại, khóe môi cô hơi nhếch lên, nở nụ cười ngọt ngào, lúc cúi đầu, đôi mắt cũng cong lên, không thể kiềm chế được sự vui vẻ.

Đột nhiên cảm thấy... Lần ngã này cũng đáng giá.

Nỗ lực bước về phía anh của cô, vẫn hữu dụng.

. . .

Trì Dĩ Khâm nhanh chóng mua bữa sáng về.

Bác sĩ nói giờ cô nên ăn thanh đạm, có thể là chút cháo trắng gì đó, nhưng không nên ăn nhiều. Ăn nhiều không thoải mái, đến lúc đó còn nôn ra.

Thời Anh thấy anh cầm bát cháo lên, bỏ muỗng vào, hình như là muốn đưa cho cô.

Vì thế Thời Anh giành nói trước: "Anh đút em."

Động tác của Trì Dĩ Khâm dừng lại.

Anh nhìn Thời Anh, lúc này, trừ trong mắt có chút tơ máu, cả người anh đã quay trở về dáng vẻ lạnh nhạt hờ hững.

Điều này làm Thời Anh hoài nghi, dáng vẻ đêm qua của anh mà cô y tá nói, có phải là thật không.

"Choáng đầu, không tự ăn được." Thời Anh nhỏ giọng giải thích.



Trì Dĩ Khâm lẳng lặng nhìn cô, có vẻ là đang tự hỏi.

Một lát sau, anh cũng không nói gì, chỉ cầm chén cháo, lấy muỗng nhẹ nhàng khuấy vài lần, thổi nhẹ, sau đó đưa tới bên miệng Thời Anh.

Thời Anh ngoan ngoãn há miệng.

Cả quá trình, anh đút cho cô từng miếng một, hai người không nói gì, cũng không có bất cứ giao lưu nào.

Phòng bệnh yên ắng, chỉ còn lại tiếng nhai nuốt thức ăn.

Thời Anh ăn rất nghiêm túc, nhai kỹ nuốt chậm.

Chỉ là một chén cháo trắng bình thường, cô lại đối đãi như với sơn hào hải vị hiếm có trong thế gian.

Cô ăn rất vui vẻ, đôi mắt sáng lên, tâm tình tốt hơn hẳn, hoàn toàn quên mất chuyện đau đầu đau chân.

"Nếu em nói muốn ăn cháo bí đỏ, anh có đồng ý không?" Thời Anh nuốt xuống miếng cháo cuối cùng, liếʍ khóe môi, trông rất thích ý.

"Có thể." Trì Dĩ Khâm gật đầu.

"Dĩ Khâm, anh thật là tốt." Thời Anh không nhịn được mà nói.

"Vậy anh có thể nấu cho em không?" Cô hỏi tiếp, chớp chớp mắt, tràn đầy chờ mong.

Trì Dĩ Khâm lại gật đầu.

"Ngày mai em muốn ăn." Thời Anh nói ra, đột nhiên nghĩ lại, mau chóng lắc đầu, nói: "Quên đi, về nhà rồi ăn."

Cô nghĩ, kêu Trì Dĩ Khâm nấu cho cô, đi đi về về, quá phiền phức.

Dù sao thì nhà cũng ở ngoại thành, cách bệnh viện trung tâm thành phố rất xa.

Trì Dĩ Khâm cứ nhìn cô, để cô nói, không phát biểu ý kiến gì.

"Anh có mệt không, nghỉ ngơi trước đi." Sau một lát khựng lại, Thời Anh chỉ chiếc giường bên cạnh, kêu Trì Dĩ Khâm nghỉ ngơi một lát.

Đều vì cô, hại anh cả đêm không ngủ, cứ tiếp tục như vậy, thân thể làm sao chịu được.

"Không cần." Trì Dĩ Khâm ngồi xuống, nhưng không có ý nghỉ ngơi.

Anh không cách nào đi vào giấc ngủ ở một nơi xa lạ.

Bởi vì tai không nghe thấy, mỗi khi anh đi vào giấc ngủ, sự đề phòng với bên ngoài sẽ giảm rất thấp. Giảm thấp như vậy, khiến lòng anh bất an.

Đây cũng là nguyên nhân đêm qua anh không ngủ, huống gì khi đó Thời Anh còn đang hôn mê bất tỉnh.

Thời Anh cẩn thận quan sát sắc mặt anh, cân nhắc, sau đó hỏi: "Có phải là... anh không ngủ ở đây được?"

Trì Dĩ Khâm nhìn cô, không khẳng định cũng không phủ định, nhưng Thời Anh lại biết đáp án.

"Em xuất viện." Thời Anh lập tức xốc chăn lên, muốn xuống giường.

Nếu cô ở đây, anh không thể ngủ, vậy thì về nhà còn hơn. Về nhà, Dĩ Khâm cũng có thể nghỉ ngơi.

Tuy nhiên, cô còn chưa đặt chân xuống, Trì Dĩ Khâm đã giữ tay cô lại, nắm chặt, nhìn chằm chằm cô, giọng nghiêm túc, nói: "Đừng nhúc nhích."

"Giờ cô lộn xộn, không cần chân nữa phải không?"

Đùi cô tạm thời không thể đi, nếu không miệng vết thương nứt ra, đến lúc đó lại phiền phức.

"Tôi còn không chết được, không cần cô lo lắng." Trì Dĩ Khâm nói chuyện, đắp chăn lại cho cô.

Mấy ngày không ngủ cũng không sao, đâu phải anh chưa từng trải qua.

"Cô tự lo cho chính mình, đừng gây cho tôi thêm phiền phức là được."

Giọng anh lạnh nhạt trước sau như một, nhưng Thời Anh vừa nghe anh nói, vừa đánh giá anh.

Nhân lúc anh không chú ý, cô cầm tay anh.



"Em trông cho anh, anh ngủ đi."

Ngón tay Thời Anh từ từ dời xuống, đan vào tay anh, nhìn anh nói: "Có em giúp anh nghe, sẽ không có việc gì."

Cô từng nói sẽ làm tai của anh, đương nhiên cô nói được làm được.

Trì Dĩ Khâm nhìn hai bàn tay đang đan vào nhau. Lòng bàn tay cô mềm mại ấm áp, không còn lạnh lẽo như đêm qua.

Thế mà anh lại thấy lưu luyến.

Lần đầu tiên, Trì Dĩ Khâm không rút tay ra, chỉ coi như không biết, mặc kệ cô.

Nửa giờ sau.

Trì Dĩ Khâm không ngủ, trái lại, Thời Anh đã ngủ trước.

Đầu cô còn choáng, lẳng lặng nằm trên giường trong chốc lát liền buồn

ngủ. Dù cô cố gắng tỉnh táo thì vẫn không khống chế được.

Anh mở mắt, nhìn người đang ngủ ngon lành trên giường bệnh.

Nghĩ đến đêm qua, anh cũng nhìn cô như thế, thời gian từng chút trôi đi, từ đêm tối đến hừng đông.

Tối hôm qua nhìn cô hôn mê bất tỉnh, loại cảm giác tuyệt vọng đan xen sợ hãi này, đến giờ anh vẫn còn nhớ rõ rành mạch. Cho dù Thời Anh không nói bất cứ chuyện gì liên quan đến việc ngã xuống, nhưng Trì Dĩ Khâm vẫn biết...

Anh tới chậm.

Cô gọi tên anh rất nhiều lần, cô vẫn luôn gọi.

Anh không nghe thấy, anh thật sự không nghe thấy chút gì cả.

"Xin lỗi." Hồi lâu sau, Trì Dĩ Khâm mấp máy môi, từ trong cổ họng thốt lên hai chữ ngắn ngủn.

Đã từng tuổi này, đây là lần đầu tiên anh nói hai chữ này với người khác.

Là vì, trong lòng anh vô cùng áy náy.

Vì sự khuyết tật của cơ thể anh, nói với cô một câu "Xin lỗi".

Sinh ra làm người, đây là sai lầm lớn nhất của anh.

Hôm qua, dù là người nào ở bên Thời Anh thì cũng không đến mức này, khiến cô hôn mê cả đêm như vậy.

Tay Thời Anh vẫn nắm chặt tay anh.

Cô đột nhiên giật mình, Trì Dĩ Khâm lập tức cảnh giác, nhìn lên.

Thời Anh nhắm mắt lại, miệng lúc đóng lúc mở, giống như nằm mơ, đang nói mớ.

Cô vốn đang cười, nhưng đột nhiên nhíu mày, nước mắt chảy dọc theo gương mặt, làm ướt gối đầu.

Trì Dĩ Khâm nhìn, hơi do dự.

Sau đó anh cẩn thận đưa tay, lòng bàn tay ngừng ở khóe mắt cô, nhẹ nhàng lau hàng nước mắt.

Lau đi giọt lệ, ngón tay anh dừng lại, thế nhưng phát hiện, tay anh không cách nào rời đi.

Anh phát hiện thứ bên trái l*иg ngực đang điên cuồng nhảy lên.

Chỉ cần nhìn cô là không dừng được.

Tựa như đêm qua, nhìn cô hôn mê, cả người anh không thể bình tĩnh nổi.

Cuộc đời lần đầu tiên thể nghiệm cảm giác như vậy, dường như anh ý thức được điều gì đó, lại như không biết gì.

Chính anh cũng không rõ.

Nhưng tâm tư như vậy, không ngừng đan xen với hình ảnh cô cuộn tròn giữa đất, cùng với màu đỏ chói mắt kia, hòa vào nhau, đốt cháy anh.

Trì Dĩ Khâm nhắm hai mắt lại.
« Chương TrướcChương Tiếp »