Chương 1: Trọng sinh

Đây là 1 nơi cực kì bình tĩnh thoải mái

Chẳng qua là hơi chật chội

Tuỳ Biện cảm thấy thân thể run rẩy co rúc, cô nghĩ nhúc nhích, nhưng lại bị ngăn cản, muốn mở mắt 1 cái, con mắt lại giống như díp chặt lại, mở thế nào cũng không ra

Tuỳ Biện có ngạc nhiên, có nghi ngờ nhưng không có sợ hãi — nơi này mặc dù giam cầm cô nhưng lại có 1 loại cảm giác khiến người ta an tâm, dịu dàng, không có nửa điểm hãm hại mà ngược lại giống như bảo vệ

Tuỳ Biện suy tư, liệu đây là nơi nào

Bên tai truyền đến từng đợt tiếng động lớn, tiếng cãi nhau mơ hồ vang lên như cách cả một ngọn núi xa xôi. Có tiếng, nghĩa là có người, Tuỳ Biện không khỏi vểnh lỗ tai nghe ngóng

Cái tiếng kia huyên náo từng hồi, rất hoảng loạn, thỉnh thoảng lại có thanh âm hô quát không rõ , còn có mơ hồ tiếng bước chân lộn xộn

Cái chỗ đấy hẳn là nơi vô cùng nhốn nháo hoảng loạn, Tuỳ Biện nghĩ

Cô nghiêng đầu, nghe cẩn thận, chỉ mong nghe được thứ gì đó hữu dụng, bỗng nhiên chỗ của cô trùng trùng điệp điệp run lên, bên cạnh là vách tường mềm mại, bảo hộ cô, giúp cô không bị dập đầu.

Chẳng qua rất nhanh, Tuỳ Biện lại phát hiện nơi ấm ấp thoải mái dễ chịu này dần thu nhỏ lại. Chỗ dung thân có biến, cô bối rối, vươn tay đặt ở 4 vách tường

Đột nhiên có thanh âm nữ tử kêu đau truyền tới, rõ ràng là tiếng của 1 người, mà âm thanh lại giống có 2 người như xa như gần vang lên. 1 tiếng như từ bên ngoài vách tường, còn 1 tiếng như từ trên đỉnh đầu truyền đến. Loại tình huống này thật kì lạ quý hiếm, giống như lúc nhỏ cô chơi trò chơi, cô dán bàn gỗ, tại 1 chỗ khác của bàn gỗ gõ lên 1 cái, là nghe được 2 tiếng. 1 tiếng do không khí phân tán, 1 tiếng do bàn gỗ vang lên.

Tuỳ Biện nghi hoặc nhưng cũng chẳng quan tâm cái này. Bởi vì chỗ của cô không những nhỏ đi, mà còn thay đổi làm cho cô vô cùng khó chịu

Chẳng biết qua bao lâu, bên tai hoảng loạn ầm ĩ mới từ từ giải tán, bên ngoài thanh âm dần rõ ràng. Người kia vẫn còn đó rêи ɾỉ, 1 tiếng lại 1 tiếng đau khổ, Tuỳ Biện nghe thấy nên vô cùng lo lắng cho nàng. Bên ngoài có vài thanh âm hữu lực đan xen, vì cô gái đó mà cố gắng.

"Dùng sức! Dùng sức đi!"

Nghe được 1 câu nói không đầu không đuôi. Đây là đang làm gì? Vừa vội vừa loạn! Càng ngày trong đầu cô càng có nhiều nghi hoặc, thật muốn đi thăm dò 1 chuyến.

Không kịp nghĩ lâu, từ trên xuống dưới truyền đến 1 cỗ lực đạo, dùng sức đem cô ra ngoài. Đáng tiếc cỗ sức lực này vô cùng suy yếu, có thể thấy đã vô cùng suy kiệt, không đủ để Tuỳ Biện nhúc nhích

Thống khổ rêи ɾỉ dần dần nhỏ xuống, thanh âm vừa rồi vội vàng lên tiếng: "Phu nhân! Nhanh chóng dùng sức, tiểu điện hạ vẫn chờ được gặp A Nương đây!"

Nghe thấy thế, Tuỳ Biện liền biết người này đang vô cùng lo lắng

Cái chỗ này càng ngày càng khó chịu, ngay cả hô hấp cũng khó khăn, phía ngoài vẫn còn rối ren. Tuỳ Biện lại không khống chế được dần dần mất đi tri giác.

Lần này tỉnh lại là vì 2 cái đánh vào mông, cô đau, liền không nhịn được mà há miệng kêu, 1 tiếng này liền biến thành tiếng khóc lảnh lót, như hài nhi khóc nỉ non

Thế nào lại là hài nhi khóc nỉ non? Tuỳ Biện giật mình, vội khép miệng, trong cổ họng vẫn không tự chủ được mà còn tiếng thút thít, nhưng tiếng khóc thực sự đã theo cô ngậm lại rồi

Tuỳ Biện sợ ngây người, chính mình đã biến thành 1 hài nhi!

Tuỳ Biện nhớ rõ là cô đã chết, như vậy, cái này là đầu thai chuyển thế? Biến thành 1 hài nhi, 1 lần nữa bắt đầu cuộc hành trình nhân sinh mới?

Biến hoá này thật vui vẻ

Bất quá, dù sao kiếp trước đã chết, cả đời đã kết thúc, bắt đầu kiếp mới là việc bình thường. Tuỳ Biện không cảm thấy khó tiếp nhận. Nhớ lại lúc trước cái nơi bảo hộ ấm áp thoải mái là chỗ thai nghén mình sao?

Tuỳ Biện theo thói quen chấn động giật giật mi mắt, sau đó liền phát hiện, con mắt đã có thể mở ra, chẳng qua là phía trước rất mơ hồ, hư ảnh trắng xoá, chẳng thấy rõ thứ gì.

Hài nhi mới sinh không thể nhìn thấy rõ mọi thứ, chỉ có thể nhìn thấy 1 ít sự việc ở gần, nhưng lại toàn là mông lung trắng đen. Phải đợi 3 tháng mới có thể thấy màu sắc rực rỡ, 6 tháng thì thị lực mới như người trưởng thành.

Năm đó, Tuỳ Biện bị bạn gái vứt bỏ, cô ta đi sinh con cho người khác. Tuỳ Biện thấy vậy, tìm 1 ít sách về trẻ con về để gϊếŧ thời gian, không ngờ bây giờ lại có ích.

Biết mình không phải người bình thường, cũng biết bản thân đã chết 1 lần nhưng được sống lại, tính đi tính lại vẫn là có hời, điều này khiến cô nhẹ nhõm vừa ý, liền buồn ngủ. Tuỳ Biện không cách nào chống cự, tuỳ ý chìm vào giấc ngủ sâu.

Hài nhi mới sinh hầu như dùng hết thời gian để ngủ, trừ ăn ra thì chỉ có ngủ. 1 ngày 12 canh giờ thì dành ra 11 canh để ngủ. Tuỳ Biện cũng không muốn nhìn bộ dạng mình sống lại như thế nào, cô thật sự buồn ngủ. Hơn nữa, mắt cũng chẳng thấy thứ gì, dãy giụa vài lần, Tuỳ Biện dứt khoát buông tha, quyết định ngủ hết mấy tháng sau.

Vật đổi sao dời, mấy tháng trôi qua, tinh thần của cô cũng từ từ tốt lên, cánh tay nhỏ mập mạp cũng có thể dơ lên, từ từ, đùi cũng có sức lực, thỉnh thoảng cái chân ngắn nho nhỏ cũng sẽ đạp 1 cái, con mắt cũng dần dần có thể thích ứng với ánh sáng, thấy rõ mọi thứ.

Đến đây 1 thời gian, Tuỳ Biện đã hiểu rõ tình cảnh.

Cô ở trong 1 căn phòng cao rộng, mỗi 1 chỗ trang trí nhìn như tuỳ ý nhưng lại cực kì chú trọng, chỗ nào đặt án thư, hướng nào đặt giường, thậm chí chỉ là kiểu dáng 1 cái đèn đồng cũng rất thoả đáng, nghiêm chỉnh

Nói là 1 căn phòng, có lẽ gọi là cung điện thì thích hợp hơn. Ở đây nơi nơi đều mang theo đại khí, cực kì giống kiếp trước cô xem tivi thấy được phóng sự về cung cấm thời Hán, Đường. Bốn phía là nô bộc, nữ tỳ xếp thành đàn, hiểu khuôn phép, biết nghe lời, mỗi lần há miệng, đều là thấp giọng nói chậm rãi, khéo léo ứng đối. Đến ngay cả nô bộc trong nhà còn như vậy, thì chủ nhân sẽ đến mức nào?

Đây hẳn là 1 gia tộc có quy tắc cẩn thận chặt chẽ. Nghĩ đến khi sinh ra, cô nghe được 1 câu "Tiểu điện hạ", chắc là tôn thất hoàng gia. Nhìn chung lịch sử, mỗi triều đại xưng hô đều có sự khác biệt, từ thái hậu đến hầu tước đều được gọi là điện hạ, về sau mới chuyển thành xưng hô chỉ dành cho huyết mạch hoàng gia

Những thứ này nhìn như đơn giản nhưng là bắt đầu cuộc sống hàng ngày màu mè. Tuỳ Biện biết đây là cổ đại, nhưng không rõ là triều đại nào, xem xét cách mọi người ăn mặc, có lẽ là Trung Cổ.

Tuỳ Biện mỗi ngày đều được 1 người phụ nữ ôm, người phụ nữ này chắc là nhũ mẫu của cô. Nhũ mẫu đối với cô hết mực yêu thương, nhưng dù có yêu thương đến đâu thì lớn hơn vẫn là cẩn thận cung kính. Khu vực mà hài nhi hoạt động không rộng, Tuỳ Biện hoặc là được nhũ mẫu ôm, hoặc là chơi ở trong phòng, không thì ra ngoài đình đài tản bộ, cô nhìn thấy từ những bông hoa nở rộ, cây xanh râm mát, cho đến bách hoa suy tàn, cành lá khô héo.

Trừ nhũ mẫu ra, mỗi ngày đều sẽ có 1 vị phu nhân xinh đẹp đến xem cô. Ngồi không lâu, nói cũng chẳng nhiều, mỗi lần chỉ là thoáng ngồi phút chốc, liền đi, Tuỳ Biện nghĩ, chắc hẳn đây là mẹ của cô.

Lúc trước nghe nói sinh tử đau khổ, như khoét tâm nứt phổi, người thường khó có thể chịu được, cho nên, nữ tử khi làm mẹ thì rất mạnh mẽ. Tuỳ Biện nhớ đến ngày cô sinh ra, nữ nhân thống khổ rêи ɾỉ, cảm thấy dù mẫu thân tính tình đạm nhạt, thoạt nhìn cũng không thân thiết, nhưng nàng đối với cô, vẫn là khác biệt…

"Thập nhị lang đã tỉnh? " – 1 âm thanh ấm áp truyền tới

Là nhũ mẫu.

Tuỳ Biện 2 mắt mở trừng trừng, đem mờ mịt buồn ngủ vứt hết, xê dịch mấy cọng tóc lưa thưa trên đầu, liền thấy cách đó không xa, cạnh cửa, có 1 mỹ nhân đang ngồi.

Mỹ nhân ngược sáng, tao nhã hướng nội, thong dong tự tại, lạnh lùng nhàn nhạt, như 1 ngày mùa thu sáng rực.

Dù không phải lần đầu tiên thấy, Tuỳ Biện vẫn không nhịn được kinh diễm, mỗi lần nhìn thấy mẫu thân, ngay cả hô hấp cũng không dám lớn tiếng

Làn da nõn nà, lông mày như núi xa, mũi như dây dàn, miệng anh đào nhỏ nhỏ hồng nhuận sáng bóng. 1 đôi mắt phượng có chút xếch lên, uy nghi thần thái vô cùng, làm cho người ta không dám nhìn thẳng. Nhưng hết lần này đến lần khác trên người nàng lại sinh ra 1 cỗ khí chất tao nhã, lịch sự, đoan trang như bước ra từ lối vẽ tỉ mỉ phác hoạ nữ nhân trong cung. Vầng sáng gợn sóng, làm người sinh ra cảm giác muốn thân cận, nhưng lại không dám tới gần

Ỷ là huyết mạch thiên tính, vừa thấy mẫu thân, Tuỳ Biện liền không ức chế được vui vẻ, cô vọt đến gần mẫu thân, toét miệng cười. Trẻ con mới sinh nụ cười non nớt khờ khạo, thanh thuần vô hại khiến cho tỳ nữ hầu hạ bên cạnh cười rộ lên, mẫu thân khuynh người cúi xuống, ôm lấy cô. Nàng 1 tay ôm đầu Tuỳ Biện, 1 tay ôm cái lưng non nớt mềm mại, đem cô dựng thẳng, ôm vào ngực.

Ôm hài tử tư thế rất chính xác, cũng không khiến Tuỳ Biện có chút nào không thoải mái. Có thể thấy mẫu thân lúc trước đúng là thường ôm cô, Tuỳ Biện hướng về phía nàng cười, cái miệng nhỏ nhắn toét ra, vui tươi trong sáng đáng yêu

1 bên có 1 nô bộc, nữ tử trang phục tỳ nữ lập tức vô cùng hứng thú nói: "Điện hạ mau nhìn, Thập nhị lang nhìn thấy ngài liền cao hứng"

Mẫu thân thấy hài tử nho nhỏ có bất kì biến hoá nào đều là cực kì vui vẻ. Quả nhiên, Tuỳ Biện thấy mẫu thân giãn mi cười cười, Phượng Nghi lạnh lùng trong con ngươi lộ ra 1 chút thản nhiên dịu dàng: "Lớn rồi nên vui vẻ"

"Cũng không phải, hài tử tuổi này, mỗi ngày đều là thay đổi 1 cái bộ dáng" – 1 bên nhũ mẫu cười nói

Lực chú ý của Tuỳ Biện thuỷ chung đặt trên người mẫu thân

Mẫu thân thoạt nhìn rất trẻ tuổi, bất quá chỉ khoảng 14,15. Tuổi tác như vậy, ở cổ đại đã có thể trở thành mẫu thân.

Thật sự… quá tàn phá người!

"Đến, gọi A Nương" – Mẫu thân nói ra, giọng nàng thanh đạm lanh lảnh, cũng không phải mềm mại thanh âm, nhưng lại khiến người ta khoan khoái dễ chịu.

Tuỳ Biện há hốc miệng: "A, a…" cố gắng 1 chút, mới có thể khắc phục cuống họng chưa hoàn thiện, ngắn ngủi 1 câu: "A Nương!"