Chương 29: Thẹn thùng

Cái ôm mềm mại thơm thơm, quen thuộc mà lạ lẫm làm Hạ Hầu Phái lập tức vô tri vô thức, tim như đình chỉ.

Lúc nhỏ, Hoàng hậu ôm cô vô số lần, nhưng không lần nào xúc động bằng lần này.

Hoàng hậu trên người mùi thơm nhàn nhạt, như tính cách nàng bình tĩnh tự kiềm chế. Hạ Hầu Phái ngẩng đầu nhìn nàng, thấy trong mắt nàng đau lòng, còn lòng của cô vì Hoàng hậu đau lòng cho cô mà nhảy nhót.

"Có thể đi 1 chút không? Có thể tự đi không?" Hoàng hậu đỡ cô, hỏi.

Hạ Hầu Phái không nghĩ tự mình đi, cô nghĩ để A nương ôm, đợi cô lớn hơn một chút liền thật sự ôm không nổi nữa rồi. Nhưng cô vừa phạm sai lầm, vẫn phải suy nghĩ, không thể làm nũng.

"Có thể." Hạ Hầu Phái đáp, lưu luyến từ trong lòng của hoàng hậu đi ra, dựa vào Hoàng hậu, mở rộng bước chân, đạp mạnh trên đất, vừa dùng sức liền tê dại lợi hại, Hạ Hầu Phái nhíu mày, vẫn là kiên trì cố bước chân.

"Trọng Hoa." Hoàng hậu gọi cô.

Hạ Hầu Phái ngẩng đầu.

Hoàng hậu có chút bất đắc dĩ nhìn cô, ấm giọng nói: "Ở trước mặt mẫu thân, không cần cố gắng dũng cảm." Sau đó khom người ôm lấy Hạ Hầu Phái, đi vào trong điện.

Thân thiết của nàng, bảo vệ của nàng, việc làm và lời nói nhàn nhạt của nàng quanh quẩn trong lòng Hạ Hầu Phái. Hạ Hầu Phái nằm ở vai Hoàng hậu, cô bỗng nhiên hỏi: "A nương, ngươi sẽ vĩnh viễn tốt với ta sao?"

Hoàng hậu nhẹ nhàng cong cong khóe môi, trên mặt có một chút buồn vô cớ, nàng nhìn phía trước nói: "Sẽ."

"Bất luận xảy ra chuyện gì?"

"Ừ."

Hạ Hầu Phái cao hứng mà cười, đưa tay ôm cổ Hoàng hậu, nói: "Nhi cũng sẽ đối tốt với A nương, vĩnh viễn không thay đổi."

Hoàng hậu đi lên bậc thang, nghe được lời này cũng nhịn không được nở nụ cười.

Đi đến trong điện, Hoàng hậu muốn Hạ Hầu Phái ngồi vào ghế dài, cô lại như thế nào cũng không chịu, dù sao đã được A nương ôm rồi, cũng không biết lúc nào mới được ôm lại, cho nên không cần xuống!

Cô ôm cổ Hoàng hậu, hừ hừ nói: "Ngồi đau, muốn A nương ôm một cái."

Ngồi làm sao sẽ đau? Hoàng hậu sao không biết tâm tư của cô? Nhưng Hạ Hầu Phái tỏ ra vô lại, nàng đúng là thúc thủ vô sách, đành phải cho cô ngồi trên đầu gối mình, nói: "Cho ta nhìn đầu gối ngươi."

Hạ Hầu Phái biết rõ chỗ đó sưng lên, không chịu xoay ống quần, luôn miệng nói: "Không sao, không đau."

"Vậy ngươi ngồi đi."

Hạ Hầu Phái cắn cắn môi, đau khổ lựa chọn ngồi xuống, đang chuẩn bị dời ra lại bị Hoàng hậu ôm trở về: "Ngươi tự xoay ống quần, hay là ta cho cung nhân tới làm cho ngươi?"

Hạ Hầu Phái: "…" A nương quá tàn bạo!

Kéo ống quần tơ lụa lên, chân ngắn trắng trắng mềm mềm, trên đầu gối bóng loáng quả nhiên tím một mảng lớn.

Hoàng hậu nhìn, từ từ nhíu mày.

"A nương, không đau." Hạ Hầu Phái vội vàng nói.

Hoàng hậu giương mắt nhìn nhìn cô, hỏi: "Biết sai rồi sao?"

"Nhi biết sai rồi, không nên tự ý chủ trương." Hạ Hầu Phái thành tâm nhận sai.

Hoàng hậu lắc đầu: "Ngươi không sai ở tự ý chủ trương, con đường của ngươi chính ngươi đi, ngươi tự quyết định cũng không sai, không cần mọi chuyện đều phải báo ta. Ngươi sai ở không cẩn thận, không đúng lúc, không biết mình nhỏ bé. Mọi thứ nhất định phải tính trước làm sau, không nắm chắc thà rằng không làm."

Làm chuyện gì trong lòng cũng phải đo đếm, Hoàng đế ám chỉ cô, cô lại không biết dụng ý Hoàng đế, hồ đồ lờ mờ mà ra mặt là sai. Thà rằng giả ngốc còn hơn trước mắt làm người kiêng kị.

Hạ Hầu Phái từ từ thưởng thức ý trong lời Hoàng hậu, gật gật đầu: "Nhi đã hiểu."

"Ngươi hiểu được tiếp theo nên như thế nào?"

"Tiếp theo trừ 2 chỗ Thái Học và A nương, nhi chỗ nào cũng không đi, người ngoài hỏi thì nói dốc lòng đọc sách."

Hoàng hậu lắc đầu: "Trừ Thái Học và nơi này, ngươi còn phải đi Đông cung, không cần nhiều lần, một tháng một chút là được."

Hạ Hầu Phái sáng mắt sáng lòng, không cần nhiều lời, Hoàng hậu chỉ điểm, cô đã hiểu: "Tháng sau Tam lang đại hôn, nhi và Đại huynh sẽ có mặt cùng nhau."

"Rất tốt."

Ống quần vẫn còn kéo lên, bị lạnh, Hạ Hầu Phái cúi đầu liếc mắt nhìn, hậu tri hậu giác mà nghĩ ở trước mắt A nương, chân ngắn bị nhìn hết rồi.

Hạ Hầu Phái vội vàng muốn đem ống quần kéo xuống. Hoàng hậu thấy, nói: "Ngươi làm cái gì? Còn cần bôi thuốc."

Hạ Hầu Phái dừng một chút, động tác nhanh hơn kéo xuống ống quần, đem vạt áo che lên, cười cười nói: "Nhi không có việc gì, không cần bôi thuốc." Kỳ thật, xem thì xem đi, đứa con nít thì có cái gì đáng xem? Mà Hạ Hầu Phái cũng không biết mình có chỗ nào không đúng, chỉ cảm thấy ngượng ngùng.

Hoàng hậu nhìn cô, thấy Hạ Hầu Phái không được tự nhiên liền mỉm cười nói: "Ngươi trở về tự mình bôi thuốc đi."

Hạ Hầu Phái lúc này mới thở phào, liên tục gật đầu. Cô ngẫng đầu định nói gì đó, lại thấy cái cằm của Hoàng hậu, trơn bóng mà trắng nõn, bên dưới là cái cổ thon dài như ngọc, làn da trắng sạch mà yếu ớt, hầu như có thể thấy cả gân xanh. Lời nói đến bờ môi đều nuốt trở về, Hạ Hầu Phái lo ngại nghi hoặc mà cúi đầu xuống, trong lòng một mảnh kinh hãi, trong đầu lại không ngừng hiện lên cái cằm thanh bạch không tỳ vết, cái cổ trắng ngọc thon dài tinh tế tỉ mỉ của nàng.

Lúc Hạ Hầu Phái rời đi, cung nhân bị cho lui xuống mới xa xa trở về.

A Kỳ bước đến, thấy Hoàng hậu hiếm khi mắt mang vui vẻ, không khỏi cũng cười, hỏi: "Điện hạ có chuyện gì vui?"

"Cũng không phải vui, chẳng qua là phát hiện Trọng Hoa lớn hơn, đã biết thẹn thùng." Nghĩ đến Hạ Hầu Phái luống cuống tay chân mà che đi ống quần, trên mặt vừa túng quẫn vừa thẹn còn cố hết sức làm ra vẻ điềm nhiên như không có gì, Hoàng hậu vui vẻ càng sâu.

Hài tử mỗi một điểm phát triển, đều có thể khiến mẫu thân cảm thấy an ủi thật lớn cùng dư vị.

A Kỳ không biết phát sinh cái gì, nhưng nàng cũng là nhìn Thập nhị lang từ nhỏ lớn lên đấy, cho nên rất có cảm tình, thổn thức nói: "Đảo mắt liền lớn như vậy, lúc trước, Thập nhị lang vừa sinh ra…"

Hoàng hậu không còn vui vẻ, đảo mắt nhìn nàng.

A Kỳ trong lòng xiết chặt, cắn đầu lưỡi, điện hạ không thích nghe sự tình năm đó.

"Ngươi đem thuốc đưa đến Hàm Chương điện, lại cho người gọi Đặng Chúng đến."

Đặng Chúng là nội thi bên người Hạ Hầu Phái, ngày bình thường là hắn thϊếp thân hầu hạ, dù đến Thái Học cũng là như thế. A Kỳ đáp ứng, lấy thuốc, đi Hàm Chương điện.

Đặng Chúng tới rất nhanh. Hoàng hậu lo lắng nên sẽ không tha cho việc tuyển chọn người bên cạnh Hạ Hầu Phái. Đặng Chúng với tư cách hoạn nạn vẫn trung thành nhất với Hạ Hầu Phái, tất nhiên là đã được chọn kỹ lựa khéo. Hắn vốn thanh bạch, khi còn bé nhà nghèo, lại gặp thiên tai, sống không nổi nữa, làm một gia đinh kiếm cơm, khi đó Đặng Chúng sáu tuổi nghe nói nội thị tỉnh tại dân gian chọn lựa nội thị, liền bán mình đổi 7 quan tiền, cứu sống một nhà. Còn hắn đã thành hoạn quan địa vị thấp hèn trong nội cung.

Năm đó Hoàng hậu bị chọn vào cung, Thôi thị tìm nội ứng, âm thầm nuôi dưỡng 1 đám thái giám cung nữ không gây chú ý chờ ngày sử dụng, Đặng Chúng là một trong đấy. Hôm nay, phụ mẫu huynh đệ của hắn, đều là Thôi thị chăm sóc sống qua ngày.

Kẻ sĩ mất chủ, thì lại có minh chủ khác; nô mất chủ, chỉ còn đường chết. Toàn gia trong tay người ta, Đặng Chúng không có hai đường để đi, trung thành như một là đường duy nhất.

Đặng Chúng năm nay 17, ngày bình thường vâng lời theo sát Hạ Hầu Phái, cũng không gây chú ý.

Lúc này hắn quỳ gối dưới thềm, nằm rạp người quỳ lạy: "Thần Đặng Chúng, bái kiến Hoàng hậu điện hạ."

"Miễn lễ." Hoàng hậu nói.

Đặng Chúng chưa ngồi dậy, chỉ thoáng ngẩng đầu, cung kính hỏi: "Không biết điện hạ vì sao tuyên triệu?"

"Có một câu, muốn ngươi mang cho Tề Quốc công." Hoàng hậu nói. Nàng ngày thường không thấy được ngoại thần, cần người làm trung gian đối thoại với Thôi Viễn Đạo, nên để Đặng Chúng đi.

Đặng Chúng tập trung tư tưởng yên lặng nghe, Hoàng hậu không nhanh không chậm nói: "Nói với Tề Quốc công, ngày xưa không cho hắn dạy Thập nhị lang mấy cái kia, hiện tại nên truyền thụ rồi."

Đặng Chúng nghe được tâm tình hơi chấn động, hắn ngẩng đầu nhìn về Hoàng hậu ngồi trên ghế cao, chỉ liếc một cái, liền gục đầu xuống, cung kính nói: "Thần nhớ kỹ."

Hắn làm trung gian truyền lời, tất nhiên biết rõ ngày xưa không dạy Thập nhị lang là vì cái gì, chư vương lớn tuổi, Thái tử nhiều lần phạm sai lầm. Hoàng tử lớn tuổi thiếu kiên nhẫn, Hoàng hậu cũng bắt đầu chuẩn bị.

Hắn là một hoạn quan, chỉ có thể phụ thuộc chủ thượng, vinh nhục của hắn đều ở Thập Nhị điện hạ, hắn chỉ có sứ mạng là nghe lệnh làm việc.

Đặng Chúng vẫn như cũ biết vâng lời. Hoàng hậu lại nói: "Từ hôm nay về sau, ngươi chỉ nghe lệnh Thập nhị lang."

Đặng Chúng quỳ bái nói: "Thần lĩnh mệnh."

Đặng Chúng lui xuống như lúc hắn đến, lặng yên không một tiếng động.

Hoàng hậu đứng lên, đi đến dưới mái hiên, nhìn đình viện không nhiễm một hạt bụi, sáng sớm Thập nhị lang quỳ gối chỗ kia.

Thập nhị lang trưởng thành, nàng cũng nghĩ đến một vấn đề, nàng không thể nhúng tay quá nhiều vào công chuyện của cô. Nàng có thể nâng đỡ cô, nhưng không thể mọi chuyện đều thay cô làm, như vậy sẽ có hại. Ai cũng không tình nguyện làm một con rối.

Mẫu tử sinh khe hở. Hoàng hậu không thể thừa nhận, nàng có chút ích kỷ. Đặng Chúng nguyên bản là người của nàng, nhưng kể từ hôm nay, trừ Thập nhị lang, ai cũng không thể sai khiến hắn