Chương 11.1: Cɧó ©áϊ nhỏ

Ngày hôm sau, Ella rửa mặt chải đầu xong thì trở lại phòng mình, lười biếng mà bò lên giường. Đang muốn nghỉ ngơi một chút thì lại có thị nữ đi vào, vui vẻ cười nói: “Ella tiểu thư, chủ nhân muốn ngài thu xếp đồ đạc, sau này liền trực tiếp ở lại trong phòng ngủ của đại nhân! Rương đồ, hộp trang sức đều trực tiếp để ở phòng ngủ lớn!”

“Hả?”

Ella và toàn bộ nữ nô trong phòng nghẹn họng nhìn trân trối.

Đây, đây không phải đồng nghĩa với việc hắn không cần kêu nàng đi liền có thể trực tiếp bắt lấy nàng sao?!

Ella cảm giác mệt mỏi sâu sắc.

Hu hu, thật vất vả mới có thể nghỉ ngơi một chút mà…

Kiểm tra chút đồ vật xong liền có một nam tử phụ khiêng vật phẩm đi, Ella cũng đi theo bọn họ, lần nữa trở lại phòng ngủ lớn.

Charles đang nằm trên ghế dài dưỡng thần bên ngoài phòng ngủ, Ella theo chỉ thị của thị nữ mà đi đến bên cạnh hắn, nhỏ nhẹ kêu một tiếng: “Charles?”

Charles mở bừng mắt, hơi hới đứng dậy kéo tay nàng, ôm nàng lại, vùi đầu trong lòng nàng, ngửi mùi thơm cơ thể nàng.

“Mới vừa tắm xong? Thật thơm.”

Charles bế nàng lên để nàng ngồi trên đùi mình, sờ sờ khuôn mặt non mềm của nàng.

“Đồ đạc đều đã dọn đến đây?”

“Vâng.” Ella gật gật đầu, “Đều đã chuyển đến.”

Charles lại lần nữa nhàn nhã nằm trên ghế, chỉ chỉ hoa quả vừa cắt xong bên cạnh, lười nhác biểu đạt mệnh lệnh ngầm.

“Đút cho ta.”

Ella bưng lên bàn, dùng nĩa bạc găm một miếng thơm đưa đến bên môi Charles. Charles nghiêng đầu một cái, tùy hứng nói: “Dùng miệng đi.”

Ella sửng sốt, đành phải dùng cái miệng nhỏ ngậm miếng thơm cắt nhỏ vào rồi dán lên miệng Charles, đưa đầu lưỡi đẩy mạnh hoa quả vào trong miệng nam nhân.

Charles vừa lòng hưởng dụng, Ella thấy hắn ăn xong rồi thì nhỏ giọng hỏi: “Ăn táo nha?”

“Ừ.”

Charles vui sướиɠ thưởng thụ được Ella đút ăn, ăn xong lại la hết muốn uống nước dừa. Hạ nhân nghe lệnh, nhanh chóng bưng tới.

Ban công rộng mở chỉ có hai người bọn họ, ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi bọn họ. Ella cầm chiếc ly bạc tinh xảo, ngậm một ngụm nước dừa ngọt ngào đút vào trong miệng Charles, đút xong chỉ còn sót lại hương thơm.

“Ngọt quá…”

Ella mở miệng, cúi đầu nhìn chất lỏng trong ly.

Charles vươn tay chải chải mái tóc dài bay bay theo gió của nàng.

“Được rồi, cho ngươi uống.“

Ella nhìn nhìn Charles, chỉ thấy hắn cười vô cùng ôn nhu thì yên lặng gục đầu xuống.

“Vâng, cảm ơn…”

Ella chậm rãi uống xong thức uống mát lạnh, đặt cái ly xuống. Charles thấy ngoài miệng nàng có vết nước lưu lại, nhịn không được mà tiến lên liếʍ xuống làm Ella hoảng sợ. Nhìn thần sắc kinh ngạc của nàng, Charles cười khẽ, trong đầu bỗng nhiên có ý muốn trêu đùa.

“Cởϊ qυầи áo.” Charles đột nhiên ném ra một câu như thế.

“Hả?” Vẻ mặt Ella ngạc nhiên.

Không phải chứ, nhanh như thế lại muốn…

Đối với chuyện này, Ella cảm thấy mệt mỏi.

Charles đứng lên đặt nàng nằm lên trên ghế, trực tiếp lột sạch quần áo nàng, cũng cho người đi lấy nước dừa tiếp.

Ella thân thể cứng đờ, không dám nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn lúm đồng tiền vui sướиɠ của Charles, hắn đặt hoa quả dư thừa trên bàn lên trên thân thể trần trụi của nàng.

“Ngô…”

Charles xối nước dừa lên trân thân thể trắng tinh của nàng, chất lỏng lạnh lẽo dọc theo đường cong da thịt mà len lỏi, thậm chí chảy tới hạ thân làm thiếu nữ nhịn không được mà run rẩy.

“Ngô ô… Charles…”

Charles nhìn chằm chằm thân thể của nàng một lúc lâu rồi mới khẽ cười, nói: “Thoạt nhìn thật ngon miệng.”

“Hu hu…” Ella chỉ cảm thấy ủy khuất đầy bụng.

Charles đi lên ngậm lấy loại quả kỳ dị trên đầṳ ѵú nàng. Loại quả kì dị cát thành miếng nho nhỏ, vừa vặn một ngụm, Charles định ngậm cùng với đầṳ ѵú của nàng, miếng hoa quả tươi mát và đầu lưỡi ấm áp của Charles hình thành hai thái cực đối lập.

“Ngô ưm…“

Ella bị cảm giác tê ngứa kia làm cho run rẩy nhưng lại không dám có động tác quá lớn, rất sợ hoa quả trên người sẽ rơi xuống.

Charles nuốt hoa quả vào, đầu lưỡi liếʍ quá liếʍ lại đầṳ ѵú sưng to. Ella chỉ cảm thấy trên người dính dính, không thoải mái chút nào.

Charles ăn những hoa quả đó, liếʍ mυ"ŧ nước dừa trên da thịt, động tác không nhanh không chậm, Ella quả thực sớm té xỉu.

Mảnh đất tam giác phía dưới cũng bày hoa quả lạnh lạnh, hơi nước không ngừng thấm ra, dọc theo khe thịt trượt xuống. Ella nhắm chặt hai mắt, cảm giác hơi thở Charles tới gần hạ thể, đầu lưỡi của hắn cuốn hoa quả tươi trên cánh hoa lên. Đầu lưỡi cố tình lướt qua da thịt, thân thể Ella vì thế mà run lên, mật hoa lại ào ạt chảy ra. Charles liếʍ miệng huyệt ướŧ áŧ rồi mới nuốt trái quả kì dị vào miệng.

“Ngọt quá.”

Charles dùng nĩa chọc lên miếng thơm cuối cùng trên bụng Ella, quơ quơ nĩa bạc, cười xấu xa nói: “Ngươi nói ta có nên nhét nó vào chấm mật nước của ngươi rồi mới ăn hay không?”

Nghe vậy, Ella sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, mắt long lanh lắc đầu.

Charles thấy thế thì cười âm thành tiếng.

“Ha ha ha ha ha, thật sự bị dọa tới rồi? Ngươi cũng quá đáng yêu!”

Charles vừa cười vừa đưa nĩa tới bên miệng thiếu nữ, Ella lại đột nhiên né tránh, sợ hãi mà mở miệng: “Ta không thích thơm.”

Charles cũng không làm nàng khó xử, ăn một miếng xong rồi hơi hơi nhướng mày.

“Vậy ngươi thích cái gì?”

Charles ngậm hoa quả, hàm hồ không rõ hỏi.

Ella chớp mắt xanh, rụt rè nói: “Ta thích kẹo…”

Charles vừa nghe thì không khỏi phì cười, “Phốc, ngươi thật giống Lily.”

Ella nghiêng nghiêng đầu, vẻ mặt hoang mang, “Lily?”

Charles bò lên trên ghế nằm, phủ lên trên người nàng, tay gây rối mà xoa hai vυ" nàng.

“Em gái của ta, yến hội lần trước có tới, ngươi không thấy sao? Rất đáng yêu nhưng tính cách lại siêu hung dữ, vừa tùy hứng vừa táo bạo, không hợp ý nó thì nó sẽ đánh người loạn xạ, cũng không thông cảm cho anh trai vất vả mà còn nguyền rủa ta tinh tẫn nhân vong.”

Charles bất đắc dĩ than thở.

(Thành chủ đại nhân, sao ngươi lại giống tự kỷ vậy? Còn nữa, ngươi cũng nên tự vấn một chút đi.

Tự nhiên nói em gái rất đáng yêu, ngươi xác định những lời này không phải thành lập trên cơ sở tự luyến với trẻ vị thành niên chứ? Cho nên nói ngươi không xằng bậy với em gái thật là đáng mừng sao?

Thành chủ nghiến răng nghiến lợi làm sáng tỏ: Lão tử không phải bị muội không! Càng không phải loli khống! Samuel mới vậy!)

Charles sờ sờ mặt Ella, cười đến vô cùng xán lạn.

“Nó thật không tốt đúng không?”

Câu hỏi này, chỉ cần trả lời không thì sẽ chết rất thảm trong nháy mắt…

Ella bị hắn sờ đến da đầu tê dại, chỉ dám hàm hồ đáp lời: “Vâng, ngươi nói đúng…”

Ella cảm thấy Charles tương đối không tốt, nhưng mà Ella không dám nói.

Charles hôn cổ nàng, “Vẫn là ngươi đáng yêu hơn.”

Hắn vừa nói như thế, Ella chỉ cảm thấy gương mặt nóng lên, càng thêm nặng. Đỏ mặt nhìn Charles vuốt ve thân thể mình, tê ngứa rất nhỏ khiến nàng không nhịn được mà nhấp miệng.

“Charles…”

“Làm sao?”

“Ella giúp người liên côn ŧᏂịŧ nha…”