Chương 15: Ác mộng

“Ca ca cưới vợ là quan trọng, chờ chúng ta có tiền rồi lại mua trở về là được rồi!”

“Không đồng ý! Tuyệt đối không được!” Thanh niên gào rống với nam nhân tục tằng.

Nam nhân đấm một cái vào mặt bàn.

“Sao ngươi lại ngu ngốc giống như mẹ ngươi vậy? Chờ gia tài của thôn trưởng vào tay thì còn sợ không chuộc được muội muội về sao? Nó bây giờ mới tám tuổi, Carl đại nhân chính là muốn loại nhỏ tuổi, nói là tương đối dễ dạy dỗ. Muội muội xinh đẹp, giá còn có thể nâng cao lên nữa! Ngươi muốn trách thì trách điều kiện chó má của lão trưởng thôn đi! Chẳng lẽ ngươi không muốn có một cuộc sống tốt hơn sao?!”

Nam nhân nổi giận đùng đùng mà cầm nắm tiền lẻ còn sót lại không nhiều lắm ra ngoài mua rượu, cô bé tránh trong phòng mới chậm rãi đi ra, đến bên cạnh thanh niên suy sụp ngồi dưới đất, ngồi dựa vào tưởng giống hắn.

“???”

“Ca ca, có phải chỉ cần ta đến nơi đó của Carl đại nhân là ca ca có thể cưới Emma tỷ tỷ không?”

“…”

“Ta rất thích Emma tỷ tỷ, nàng ấy thực ôn nhu.”

Thanh niên nhẹ nhàng kéo khóe miệng xuống, lộ ra lúm đồng tiền miễn cưỡng, “Đồ ngốc, muội cho rằng Carl là người tốt sao?”

Cô bé chỉ vô tri chớp chớp đôi mắt xanh lam, “Ta sẽ ngoan ngoãn, sẽ không khiến Carl đại nhân thêm phiền toái. Nhưng mà ca ca và mẹ nói ta không đi thì ta sẽ không đi.“

Thanh niên phì cười, giơ tay sờ sờ đầu nàng, “Ừ, như vậy là tốt.”

Hình ảnh trong mắt dần trở nên nhạt nhòa, bó tóc dài cột thành đuôi ngựa buông xuống trên vai, lúm đồng tiền ôn hòa cũng trở nên mơ hồ không rõ, cuối cùng hình ảnh vỡ vụn.

Cô bé trừng lớn mắt, phát giác mình đang trần như nhộng mà quỳ gối trên mặt đất lạnh băng, đôi tay bị dây thừng cột vào sau. Đột nhiên cằm bị một nữ nhân nhéo lên không chút ôn nhu nào, rót vào một chén chất lỏng chua xót.

“Ô, khụ… Ô ô ô… Mẹ, ca ca…”

Một người thân hình cao lớn đứng lặng yên ở cửa, ánh sáng bên ngoài khiến hắn chỉ còn lại cái bóng nhưng cô bé dường như có thể tưởng tượng được hắn đang cười kiểu gì qua lời nói tàn khốc.

“Ngươi đừng khóc nữa, ngươi còn không rõ sao? Bọn họ đã sớm bị ông cha tham tài kia của ngươi thuyết phục, sẽ không tới đón ngươi đâu.”

Chỉ cần nàng khóc lóc muốn trở về thì tất cả mọi người đều nói với nàng như vậy.

Đã không cần nàng.

Ella bừng tỉnh, chậm rãi chống thân thể lên, không ngừng thở hổn hển, ngón tay tinh tế nắm chặt giường, cuối cùng mạnh mẽ ôm lấy đầu gối cuộn tròn mình lại, tựa như bị thanh âm không tiêu tan trong đầu đuổi theo.

Ella run rẩy, dường như không chú ý tới Charles đã sớm rời giường, đang để thị nữ thay quần áo cho hắn.

“Tỉnh rồi?”

Charles nhìn nàng hô lên, Ella vội vàng ngẩng đầu, xoa xoa mắt.

“Char, Charles…”

Nội tâm đám thị nữ trở nên hoảng sợ.

Thật khủng bố, chủ nhân lại còn để nàng có thể gọi thẳng tên hắn…

Thị nữ cung kính mà lui ra, Charles đi đến mép giường, xoa xoa đỉnh đầu nàng.

“Tưởng nàng còn bệnh nên không gọi, không ngờ nàng lại tỉnh.”

“Đây không phải là bệnh.”

Ella rất kiên trì, trái tim vốn dĩ kinh hoàng vì ác mộng dần dần bình tĩnh lại.

“Nàng chỉ cần không tung tăng nhảy nhót bên cạnh ta thì chính là bệnh rồi.” Khuôn mặt tuấn tú của Charles lạnh đi, “Lần sau nếu choáng váng nữa mà không nói thì chờ đến khi nàng tỉnh lại, ta sẽ lập tức thao nàng đến chân khép không được, chỉ có thể nằm trên giường ngủ!”

Ella nghe thấy mà nổi da gà, nhỏ giọng đáp lời: “Vâng, lần sau không thoải mái sẽ nói với người… Ta đã không có việc gì rồi, không cần lo lắng…”

Charles lúc này mới vừa lòng mà gật đầu, tay đặt trên đầu nàng vẫn không rời đi.

Ella cứ an tĩnh như vậy, tùy ý để hắn sờ đầu.

“À, ta nói…”

“Cái gì?”

Charles ngồi xuống mép giường, mắt bích nửa híp lại, nhìn thẳng vào con ngươi xanh lam của nàng.

“Nàng rốt cuộc muốn đồ vật gì? Những nữ nhân khác nhìn thấy quần áo, trang sức đều thích muốn chết mà nàng lại không có phản ứng…”

Charles giơ tay, dùng ngón tay sờ sợi tóc nàng.

“Không đủ đẹp sao? Hay do điều gì khác?”

Ella ngẩn người, lắc đầu, “Không có đâu, Charles cho ta thì hẳn đều rất đẹp.”

“Một khi đã như vậy thì vì sao nàng nhìn như không quá thích? Hay là có đồ vật mà nàng thích hơn?”

Thiếu nữ ngồi trên đệm giường, bỗng nhiên lâm vào trầm mặc thật lâu. Một lúc lâu sau, nàng mới chậm rãi phun ra một câu: “Ella đã bị vứt bỏ một lần, không muốn lại bị vứt bỏ nữa.”

Charles chỉ cảm thấy nàng hỏi một đằng trả lời một nẻo, ấn lên bả vai gầy của nàng, thấp giọng nói: “Cái gì cũng được, chỉ cần ta làm được thì đều có thể. Ta nói rồi, nàng chỉ cần ngoan ngoãn thì ta sẽ không có không cần nàng. Ta cho phép nàng làm nũng với ta, tùy tiện nói một đồ vật nàng thích đi! Ăn, mặc gì cũng được, mau nói một cái!”

“Cái gì, cũng có thể sao?”

Ella ngây ngốc, bỗng nhiên kéo tay Charles, đầu ngón tay vẽ vẽ trong lòng bàn tay hắn, cũng không biết là đang vẽ cái gì. Ella ngẩng đầu, ánh mắt tràn ngập sáng rọi.

“Vậy… Có thể dạy ta viết chữ hay không?”

Charles đối với câu trả lời như vậy cảm thấy ngoài ý muốn sâu sắc, không khỏi trừng lớn mắt, cuối cùng phì cười.

“Nhóc con kỳ quái.”

Charles ôn nhu vỗ về gương mặt nàng.

“Chuyện đơn giản như thế thì có vấn đề gì.”