Chương 23: Nụ cười phía sau chân tướng

Tiana xuất thân là vũ cơ nên tất nhiên sẽ là người được chọn để dạy dỗ Ella.

Ella học rất nhanh, Charles biết được thì cực vui vẻ đặc chế y phục mới cho nàng, muốn nàng mặc lúc biểu diễn.

Lời đồn lan tràn khắp hoàng cung, nhưng đương sự Ella lại không rõ rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì, cũng không biết vì sao mọi người gọi một tiếng “Ella tiểu thư, Ella tiểu thư” thật ngọt ngào, người nào người nấy tươi cười, Ella chỉ cảm thấy nụ cười của bọn họ làm cả người nàng không dễ chịu.

Charles cả ngày ở trong cung cũng nhàn rỗi, liền thừa dịp nàng không luyện múa sẽ dạy nàng viết chữ, tuy phân nửa thời gian đều cùng nàng bạch bạch bạch trong thư phòng…

Chỉ là do có kinh nghiệm lần đó nên Charles không dám tùy tiện nói giỡn với nàng nữa, chỉ sợ lại nhìn thấy nụ cười làm người khác đau lòng như vậy của nàng.

Ella bị Charles ôm vào trong ngực, cầm bút thật cẩn thận mà viết từng nét bút sao chép sách, viết xong một câu cuối cùng mới thở phào một hơi dài rồi nhẹ nhàng buông bút, dựa vào trong lòng Charles.

Charles nâng mí mắt lên, “Mệt sao?”

Ella gật gật đầu, “Đói bụng rồi.”

Ella ngáp một cái rồi đứng lên, nhẹ nhàng xoa vòng eo có chút nhức mỏi, gia chủ của bọn họ đúng thật là… Mỗi ngày đều làm tới không biết mệt sao? Hắn không mệt nhưng eo nàng cũng rất đau nha…

Charles cũng dựa vào ghế, tùy ý vỗ vỗ vạt áo, sờ sờ đầu nàng…

“Đi ăn cơm đi, hôm nay mệt mỏi thì ngủ sớm một chút.” Nhìn thấy biểu tình kinh ngạc của Ella, Charles phì cười, nhịn không được mà trêu nàng.

“Như thế nào? Còn muốn làm?”

Nghe vậy, Ella lập tức lắc đầu.

“Từ bỏ, ta rất mệt…”

Charles tâm tình rất tốt, dắt tay nàng vui vẻ đến nhà ăn dùng cơm.

Trên đường về phòng có đi qua hoa viên, Ella nói trước kia cũng chưa đến đó nên muốn đi xem, Charles liền mang theo nàng đi tản bộ, coi như vận động sau khi ăn xong. Hai bên đường mòn đá có đèn dầu thắp sáng cả con đường, đủ loại hoa cỏ lẳng lặng nở rộ ở bên trong. Ella băn khoăn, tựa hồ chưa từng nhìn thấy hoa viên lớn như thế.

Charles ôm cổ, tùy ý mà nhìn vài lần, “Tới sớm chút thì còn đẹp hơn.”

“Như vậy sao…”

Ella đáp lời giống như đang tưởng tượng về cảnh sắc hoa viên sáng sớm.

Charles thấy thế thì không khỏi cười.

“Nếu không thì sáng mai lại đến lần nữa?”

Nghe vậy, thiếu nữ không khỏi nổi lên nụ cười đáng yêu.

“Được ạ!”

Tâm thần Charles rung động, hắn nhìn xung quanh khắp nơi, bỗng nhiên duỗi tay hái một đóa hoa nhét vào trong tay Ella.

“Đây, màu sắc của bông hoa này khá giống với màu đôi mắt của nàng, đều là màu lam.”

Ella sửng sốt, cúi đầu nhìn nhìn hoa nhỏ trong tay, ngón tay trắng nõn tinh tế nhẹ nhàng chạm vào cánh hoa.

“Màu lam…”

Ella lẩm bẩm nói, bỗng nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi: “Có hoa màu vàng không?”

Charles hơi hơi nhướng mày, “Muốn à?”

Ella lắc đầu, “Không phải, ta chỉ cảm thấy màu vàng hẳn là màu sắc rất xinh đẹp.”

Charles thấy nàng mặt ủ mày ê thì vội vàng bắt lấy vai nàng, thở phì phì nói: “Nàng nói vậy là ý gì? Tóc ta chính mà màu vàng đó! Nàng dám nói không đẹp?!”

Ella sửng sốt, cười nhón chân sờ sờ mái tóc mềm mại của hắn.

“Hì hì, ta biết rồi, ta không nói là không đẹp nha!”

Charles chỉ cảm thấy trái tim một trận kinh hoàng, lặng lẽ dời tầm mắt.

Nụ cười của Ella quá lóa mắt, còn đẹp hơn cả trăng rằm trên đỉnh đầu.

Ella cầm đóa hoa, chậm rãi buông tay xuống.

Charles đứng thẳng, nhìn một chỗ khác, chỉ theo hướng đó, “A, chúng ta đi đến chỗ kia nhìn xem thế nào đi.”

Ella cũng không lập tức đáp lại như bình thường, Charles đợi một hồi, nhịn không được mà trừng lớn mắt.

Cơ thể nho nhỏ kia liền mềm mại ngả về một bên trước mặt hắn, lại ngất đi.

Charles bước một bước, đỡ lấy nàng, “Ella!”

Ấn đường Ella nhíu chặt, cũng không mở mắt.

Cánh tay của nàng vô lực rũ xuống bên người, đóa hoa màu lam kia cũng rơi xuống từ trong bàn tay nàng.

Charles cắn răng một cái, bế ngang nàng lên rồi vội vàng hô: “Người đâu! Mau kêu bác sĩ!”

Ella lại lần nữa mở mắt, phát hiện mình đang ở trên giường lớn trong phòng ngủ, hơi xoay xoay cái cổ cứng đờ, khăn lông trên trán liền rơi xuống.

Charles đưa lưng về phía nàng, thanh âm cực thấp, không biết đang phân phó gì với hạ nhân.

Ella nhìn bóng dáng hắn sau một lúc lâu, run rẩy duỗi tay bắt lấy tay áo hắn lắc lắc.

Charles cả kinh xoay người, nhặt cái khăn ướt rơi trên gối đầu, nhẹ nhàng xoa xoa cái trán nóng của Ella rồi ra một ánh mắt với người hầu bên cạnh, muốn hắn lui ra.

Chờ đến khi người hầu đã rời đi, Charles liền ngồi ở mép giường, nhẹ nhàng sờ sờ khuôn mặt tái nhợt của nàng.

“Bác sĩ đã tới, hắn đi kê thuốc cho nàng rồi. Nàng ngủ tiếp đi, lát nữa sẽ gọi nàng dậy uống thuốc.”

Cũng không biết Ella có nghe thấy hay không, thấy nàng ý thức thập phần mông lung dường như rất không thoải mái, có lẽ sau khi uống sẽ hạ sốt rồi khóe hơn chút.

Charles thầm nghĩ, bỗng nhiên cảm giác có cái gì sờ lên tóc hắn, Charles mới lấy lại tinh thần. Thấy môi Ella giật giật, thanh âm lại nhỏ đến mức nghe không rõ, liền tiến tới muốn nghe cho rõ.

Ella sờ sờ tóc vàng hơi dài của nam nhân, lẩm bẩm giống như đang nói mớ: “Màu vàng nhìn như thế nào…”

Charles trừng lớn mắt, ngẩng đầu, chỉ thấy đôi mắt lam của thiếu nữ đầy nước.

“Nàng vừa mới nói cái gì?”

Charles có chút kinh ngạc mà nhịn không được mà dò hỏi lần nữa.

Ella lắc lắc đầu, suy yếu nói: “Ta nhìn không thấy…”

Ella áp l*иg ngực phập phồng kịch liệt xuống, nước mắt lại không thể vãn hồi mà chảy xuống từ khóe mắt.

“Ta nhìn không thấy… Màu gì cũng nhìn không thấy… Toàn bộ, toàn bô đều… Toàn bộ đều là màu xám!”

Đột nhiên như vậy làm Charles nhất thời cũng luống cuống tay chân, chỉ đành cầm khăn lau nước mắt cho nàng nhưng nước mắt của Ella dù có lau thế nào cũng không cạn.

Charles còn nghĩ có phải nàng sốt đến mức mê man hay không, nhưng mà lúc này, ký ức lại bỗng nhiên ùa tới.

Lúc ấy, Ella đã nhìn vải vóc trong gian hàng của thương nhân, có chút khó xử mà nói với hắn: “Ella không chọn được, chủ nhân chọn thì ta sẽ mặc.”

Lúc hỏi nàng vì sao thoạt nhìn khong thích những trang sức đó thì cũng là: “Charles cho ta thì chắc hẳn đều rất xinh đẹp.”

Còn lời nói lúc trước của nàng nữa: “Màu vàng hẳn là màu sắc rất xinh đẹp.”

Đến đây, hết thảy liền thông suốt.

Vì sao ngữ khí nàng vô định như thế? Đều là bởi vì nàng không thể phân biệt màu sắc, những châu báu lương lệ, xiêm y hoa mỹ đó trong mắt nàng đều là…

Màu xám.

Charles hoàn toàn không cách nào tưởng tượng đó là loại tư vị gì.

Charles khẽ vuốt gương mặt nàng, ôn nhu mở miệng liền sợ kí©h thí©ɧ đến Ella vốn đã lo âu vô cùng.

“Từ nhỏ đã như vậy?“

“Không phải…” Ella suy yếu lắc đầu, “Bị sau khi vào thương đoàn…”

Ella nhẹ nhàng nói, thanh âm mỏng manh đến mức giống như có thể bay đi bất cứ lúc nào.

“Ta vẫn luôn bị nhốt dưới hầm, bên trong tối lắm… Gần như cái gì cũng nhìn không thấy… Nhưng mà một khi có ánh sáng, ta lại rất sợ hãi…”

Ella lẩm bẩm, hồi ức chống lại ý thức mỏng manh.

“Vẫn luôn rất ngoan” nên nàng thỉnh thoảng sẽ được cho phép rời khỏi hầm đi phơi nắng chút chút, nhưng một lần khó có được kia thì tất cả đồ vật đều biến thành màu xám.

Bởi vì đã nhiều năm ở dưới tầng hầm tối tăm nên đối với màu sắc của các loại đồ vật nàng gần như đã quên hết.

Charles bỗng nhiên linh quang chợt lóe, “Này! Không phải là do cái “thuốc” mà nàng nói trước đó không?!”

Charles nôn nóng hỏi, Ella chỉ tự mình nói: “Tóc ca ca và mẹ là màu vàng, nhưng ta đã không nhớ rõ…”

“…”

Charles sửng sốt, chưa bao giờ nghe nàng nói tỉ mỉ về đoạn chuyện cũ này. Nàng thoạt nhìn như đang uống say, ngay cả mình nói gì cũng không biết.

Charles không thể không thừa nhận mình vô cùng tò mò với quá khứ của nàng nên cũng không cắt lời nàng, tùy ý để nàng nói tiếp.

“Ta có một ca ca, lớn hơn rất nhiều tuổi… Huynh ấy muốn cưới con cái của thôn trưởng, nhưng thôn trưởng nói muốn tám trăm lượng vàng tiền biếu thì ca ca mới có thể ở rể… Cha vẫn luôn khao khát tiền tài của nhà thôn trưởng nên mượn tiền khắp nơi nhưng chỉ mượn được hơn ba trăm lượng vàng, cho nên ông ấy liền… Ông ấy liền…”

Ella hít sâu, lẩm bẩm: “Bọn họ nói, bọn họ nói chờ ca ca và Emma tỷ tỷ kết hôn thì sẽ có tiền mua ta trở về. Nhưng ta đã đợi gần mười năm, bọn họ cũng chưa từng tới tìm ta!”

Nàng bị nhốt dưới hầm, bị bắt uống loại thuốc kỳ quái, bị dạy dỗ, cuối cùng là bị đưa tới Bàng Ân thành không biết xa Phí Đặc bao xa. Đã nói là sẽ đến đón nàng…

Ella nghiêng người, cuộn lại trên giường, hình ảnh khuôn mặt ngây người của Charles trong mắt lam, ủy khuất mà khóc ròng, nói: “Bọn họ không cần ta đúng không? Ella không muốn lại bị vứt bỏ đâu…”

Thiếu nữ thấp giọng khóc, chậm rãi nhắm mắt lại, thân thể nho nhỏ run nhè nhẹ, ôm chăn bông mà nặng nề ngủ.

Charles duỗi tay lau đi nước mắt trên mặt nàng để vào trong miệng.

Nếm nếm…

Rõ ràng là vị mặn nhưng không hiểu vì sao lại có một trận chua xót nồng đậm lan tràn trong miệng.

Charles chậm rãi đứng dậy, kéo chăn giúp nàng rồi ra khỏi phòng ngủ.

Ella nóng sốt vô cùng, cũng may sau khi dùng nước thuốc bác sĩ chuẩn bị xong thì chầm chậm có khởi sắc.

Ella còn ốm đau trên giường nên tất nhiên Charles không có hưởng lạc du͙© vọиɠ, an vị bên cạnh Ella thường xuyên nở nụ cười thuần khiết, chậm rãi khôi phục sắc mặt tường vi, tựa như lời nói đêm đó của nàng đều chỉ là giấc mộng của hắn.

Ella buông chén trong tay, cười nhợt nhạt.

“Ta ăn no rồi.”

Charles nhận lấy chén không, tiện tay đặt lên bàn, cầm khăn lau lau cho nàng.

“Đúng rồi, Charles.”

“Hửm?”

Ella ngồi trên giường, thần thái sáng láng nói: “Tiana tỷ tỷ đã dạy ta luyện múa xong rồi, ngày mai liền cho thể nhảy cho người xem.”

Charles phì cười, sờ sờ đầu nàng, “Bệnh rồi, nàng cũng đừng miễn cưỡng. Nàng đã sốt hai ngày, hôm nay vất vả lắm mơi hơi hạ sốt một chút, ta không muốn nàng lại bị bệnh.”

“Ngô, không có việc gì, ngày mai nhất định sẽ tốt.”

Charles hừ hừ, “Rất muốn thể hiện sao? Được rồi, ngày mai ta liền bày tiệc chờ nàng nhảy một khúc.”

Ella cười hì hì, đột nhiên hôn lên gương mặt Charles. Charles đầu tiên là sửng sốt, cảm thấy cử chỉ đáng yêu như vậy của nàng khiến hắn có chút không chịu nổi, vì thế ngạo kiều mà ra lệnh: “Lại hôn một chút.”

Ella cười chớp chớp mắt, thân mật mà hôn lên má hắn một cái, đáng yêu đến mức thành chủ thập phần sung sướиɠ.

Đám thị nữ đứng bên bị quên mất sự tồn tại chỉ có thể thở dài trong lòng: Má ơi, sắp bị các người phô trương đến mù rồi!