Chương 7: Tư tâm của Tiana

Sau một hồi yến hội, tòa thân Ella đau nhức đến cơ hồ không cách nào đi lại, chỉ có thể nằm nghỉ ngơi trên giường vài ngày.

Một gian phòng ngủ nhiều người dùng chung bày nhiều chiếc giường đơn, quần áo, trang sức của chúng nữ nô đều chứa trong rương đồ của mỗi người, đặt ở cuối giường hoặc dưới gầm giường.

Ella ôm đầu gối cuộn người trên giường, tay cầm vòng cổ, ngơ ngác mà vỗ về khóa vàng.

Đám nữ nô cũng có phân vị, Tiana đã từng giải thích cho nàng, tầng thấp nhất chính là da^ʍ nhạc chuyên môn phục vụ khách khứa, tiếp theo là vũ cơ, nhạc sư. Nếu bị Charles coi trọng thì có thể theo bên người hắn, chỉ hầu hạ một mình hắn, cũng sẽ bị gọi đến thị tẩm.

Khóa vàng có ý nghĩa chính là không dễ dàng bị vứt bỏ, ít nhất nếu Charles muốn cởi bỏ khóa vàng thì còn có thời gian lấy chìa khóa để bình tĩnh, nói không chừng tâm tình hắn tốt thì có thể giữ ngươi lại, tính mạng cũng có thêm một chút bảo đảm. Trước mắt có khóa vàng chỉ có Nicole và Ella.

Lúc trước, Nicole chính là dùng mọi thủ đoạn để lấy lòng Charles, tiết tháo và thẹn thùng đều ném sạch, gần một năm mới lấy được khóa vàng. Thế mà Ella mới tới chưa đến ba ngày, chỉ bị khách khứa sờ hai cái, Charles liền cho nàng khóa vàng, quả thực làm Nicole tức chết.

Mẹ nó, khóc hai tiếng mà Charles liền thương xót nàng!

Nicole tỏ vẻ bi phẫn.

Cửa phòng bị đẩy ra, Tiana thăm dò, nhìn Ella một mình ở trong phòng nói: “Ella! Thân thể ngươi tốt hơn chút nào chưa? Có thể ra ngoài hỗ trở hay không? Hôm nay có chút không đủ người!”

Ella nghe xong, nhảy xuống giường vội vàng đi tới chỗ Tiana. Tiana cười cười, bướng bỉnh chớp mắt.

“Vẫn là ngươi ngoan nhất, chút nữa giúp ngươi lấy bánh mì bơ.”

Ella há to miệng, sợ hãi hỏi: “Thật vậy sao? Đó không phải để cho Nicole các tỷ tỷ ăn sao?”

“Thật sự! Ta sẽ nghĩ cách lấy giúp ngươi một cái.”

Tuy rằng mình có tư tâm nhưng nếu thật muốn bảo toàn mạng nhỏ thì so với Nicole, thân thiết với cô bé có khóa vàng tất nhiên tốt hơn, nàng ấy vẫn là thuận mắt cô bé trẻ tuổi này hơn. Ngoan ngoãn lại đơn thuần, chậc chậc, khó trách Charles đại nhân thích…

Ella giúp đỡ phòng bếp chuẩn bị đồ ăn, chúng mỹ nữ tụ tập tại bàn ăn lớn trong hậu cung dùng cơm, thật vất vả mới dọn đồ ăn lên xong. Ella về tới phòng bếp, Tiana quả nhiên để lại cho nàng một cái bánh mì bơ.

“Muốn ăn chút đồ ăn khác hay không? Chỉ ăn bánh mì có no không?”

Ella lắc lắc đầu, “Gần đây ta đều ở trong phòng, không hoạt động cho nên không thể nào đói. Cảm ơn ngươi, Tiana tỷ tỷ.”

Thiếu nữ bất giác nở nụ cười ngọt ngào, đến Tiana thân là nữ nhân mà cũng bị kinh diễm, nhịn không được mà ôm nàng cọ cọ.

“Uầy, ngươi cười lên rất đáng yêu đó! Ngươi cười nhiều một chút đi, Charles đại nhân chắc chắn sẽ rất thích!”

Ella ngẩn người, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ta sợ…”

“Phốc, ta còn sợ hắn hơn ngươi, được không?” Tiana nhỏ giọng chỉ dạy, “Ngươi còn có khóa vàng đảm bảo! Nếu đại nhân thương ngươi, nhớ phải giúp tỷ tỷ nói tốt vài câu nha!”

Tiana nửa nói giỡn, Ella nghĩ lại rồi rất nghiêm túc mà gật đầu.

“Ta đã biết…”

Tiana âm thầm cong môi, lộ ra lúm đồng tiền ôn nhu.

“Lấy đồ về ăn đi, đừng nói là ta cho ngươi.”

“Vâng.”

Ella ngoan ngoãn rời đi, trên đường lại bị ai đó gọi lại.

“Ai nha, đây không phải là Ella bé nhỏ sao?”

Quay đầu chỉ thấy nữ tử yêu diễm mang khóa vàng, tay chống eo cười nhìn thiếu nữ, phía sau còn có vài tùy tùng.

“Nicole tỷ tỷ…”

Thoáng nhìn bánh mì bơ trên tay nàng, Nicole cười lạnh: “Còn đang nghĩ sao lại thiếu mất một cái, thì ra là ngươi cầm đi.”

“…”

Nicole ra vẻ thân thiện nói: “Không ăn gì cũng không tốt, như vậy đi, dùng bánh bao trắng đổi với ngươi.”

Nicole cười cười vươn tay.

Nicole dù nói thế nào cũng là tiền bối, Ella không dám ngỗ nghịch nàng ta nên chỉ có thể ngoan ngoãn giao bánh mì bơ trong tay.

Đám người Nicole cười lớn rời đi, Ella có chút tiếc nuối mà cầm bánh bao trắng trở lại phòng, ngồi ở mép giường đưa bánh lên miệng nhỏ ăn.

Tuy rằng không thể ngon miệng bằng bánh mì bơ nhưng ở chỗ này cho dù là nữ nô hạ đẳng nhất thì đồ ăn cũng tốt hơn so với lúc ở thương đoàn trước kia một chút.

Ella gặm cắn bánh mì xốp, cửa phòng lại lần nữa bị mở ra, ngẩng đầu lên nhìn thì chỉ thấy một đại thẩm mang theo thị nữ cùng giọng nói không kiên nhẫn: “Ai da! Ngươi ở đây à! Mau ăn xong cho nhanh đi! Đi đi đi! Charles đại nhân đang tìm ngươi đó!”

Ella nghe xong thì cuống quýt ăn bánh mì trên tay, thừa dịp trên đường thị nữ mang nàng tới phòng ngủ mà ăn xong toàn bộ. Đại thẩm cả đường mắng chửi, đến phòng ngủ lập tức thay đổi âm điệu, ôn tồn nói: “Charles đại nhận, nô tỳ mang Ella đến!”

“… Đưa nàng vào. Ngươi có thể lui xuống.”

“Vâng.” Đại thẩm đẩy thiếu nữ vào, tri kỉ đóng cửa phòng lại.

Charles tùy ý ngồi trên ghế dựa, thưởng thức vài món châu báu, nhìn thiếu nữ cách đó không xa mà mở miệng: “Lần sau vào thì cứ trực tiếp đến bên người ta, không cần chờ ta mở miệng.”

Ella lên tiếng, đến gần nam tử. Charles giương mắt, dừng một chút rồi bỗng nhiên phì cười.

“Bên miệng ngươi có vụn bánh mì, vừa mới ăn no hả?”

Ella hoảng sợ, vội lau mặt, đầu ngón tay dính vụn bánh mì cũng tiếc không muốn vứt, liền trực tiếp ngậm lấy ngón tay.

Charles thấy thế thì không khỏi ngẩn ngơ, rõ ràng là một động tác rất bình thường mà sao Ella làm lại gợi cảm như thế? Ánh mắt thiếu nữ mê man, khuôn mặt nhỏ non mềm phiếm màu tường vi kia, phát hiện tầm mắt của nam nhân còn ngây ngốc mà chớp chớp con ngươi xanh lam, nghiêng nghiêng đầu.

Ngón trỏ mảnh khảnh còn gác trong cái miệng nhỏ, Charles híp híp mắt, nhịn không được mà nhớ tới lần trước lúc nàng giúp mình liếʍ ngón tay.

Nhưng mà lực chú ý của Ella đột nhiên chuyển sang hướng bên cạnh, bữa tối trên khay cũng chưa động tới, đĩa nhỏ kế bên còn một miếng bánh mì bơ hoàn chỉnh.

Nghĩ tới bánh mì bơ bị đổi đi của mình, khuôn mặt nhỏ của thiếu nữ hiện lên chút tiếc nuối, tất cả hoàn toàn rơi vào trong mắt Charles.

“Vừa rồi ngươi ăn cái gì?”

“Bánh bao trắng.”

“… Chỉ như vậy?” Charles trừng lớn mắt.

“Vâng.” Ella thành thật mà gật đầu.

Charles không khỏi đỡ trán, “Ngươi lại không thấy đói sao? Cầm đi.”

Charles đưa bánh mì bơ cho thiếu nữ.

Ella ngơ ngác, dư thừa hỏi: “Thật sự… Cho ta?”

“Thật sự, ngồi lại đây ăn.” Charles vỗ vỗ vị trí bên cạnh.

Ella ngồi xuống, cái miệng nhỏ ôn nhu xé bánh mì từ từ ăn. Bỗng nhiên nàng rơi nước mắt, Charles không ngờ được nàng sẽ như thế, nghĩ thầm mình còn chưa làm gì mà sao cô bé này lại khóc, còn không phải loại khóc lớn náo loạn mà là vô cùng nhịn không khóc nhưng lại bật khóc nữa. Charles bình thường là cầm thú thế mà Ella bất thình lình chảy nước mắt lại không khỏi làm hắn hoảng sợ.

“Chỉ, chỉ là cái bánh mì bơ thôi, hiếm lạ như thế sao?!”

Ella rũ đầu, “Lần đầu tiên ta ăn…”

Thấy Ella vô cùng tiếc nuối mà ăn, Charles bực bội đoạt lấy, xé một miếng đưa tới bên môi thiếu nữ.

“Mẹ nó, luyến tiếc như thế sao? Thích thì ăn nhiều một chút!”

Ella ngậm lấy bánh mì, tiếp tục rơi lệ.

Charles tức khắc lâm vào hoảng loạn, “A a a! Ngươi, ngươi đừng khóc! Chuyện gì ta cũng chưa làm thì ngươi khóc cái gì?”

Ella nuốt miếng bánh mì trong miệng, xoa xoa mắt, hít hít mũi, một nụ cười cứ như vậy mà nhảy vào trong mắt Charles. Khuôn mặt nhỏ còn vương nước mắt, thiếu nữ mềm mại nói: “Cảm ơn…”

Charles không khỏi sửng sốt, dùng mu bàn tay chạm vào gương mặt thiếu nữ, xoa xoa nước bên khóe mắt nàng.

“Ngươi cười lên rất đẹp nha, cười nhiều một chút được không?”

Ella thu liễm nụ cười tươi, nghi hoặc hỏi: “Cười?”

“Sao lại không cười?”

Charles hơi hơi nhíu mày, đút miếng bánh mì cuối cùng vào trong miệng nàng.

“Ngươi quá gầy, ăn nhiều một chút, lại không ai không cho ngươi ăn cơm. Ngươi mang khóa vàng thì hẳn không ai dám khi dễ ngươi mới đúng.”

Charles bưng chén canh lên, múc một thìa lên. Vẻ mặt Ella kinh ngạc, nhìn muỗng canh trước mắt rồi lại nhìn nam nhân. Charles hơi hơi nhướng mày.

“Nhìn cái gì? Chẳng lẽ muốn ta dùng miệng đút ngươi?”

Ella vội vàng lắc đầu, ngoan ngoãn để Charles đút ăn. Không thể không nói lúc Ella ăn cái gì đó có một thói quen nhỏ rất đáng yêu, như là sẽ ngậm thìa một chút, tuy rằng vô tình như trong mắt Charles lại giống như vô cùng làm nũng, nhưng hắn lại không chán ghét mà ngược lại rất thích.

Ella uống được một nữa thì bỗng nhiên bắt lấy tay Charles, “Chủ nhân không ăn cơm sao? Muốn đổi thành Ella đút ngài không?”

Charles hừ hừ, “Ăn no rồi đúng không? Thật là dạ dày chim nhỏ. Ta uống chút canh là được, trước đó mới ăn rồi.”

Ella gật gật đầu, quỳ gối trên ghé lót, tiếp nhận chén canh đưa thìa tới trước mắt Charles, nụ cười thả lỏng lại nở rộ trên mặt thiếu nữ.

Charles nhìn chằm chằm Ella bất giác lộ ra lúm đồng tiền đáng yêu, ăn một lát rồi bỗng nhiên không muốn ăn, ngược lại đánh chủ ý tới thân thể dưới váy áo của thiếu nữ.

“Ta không ăn. Ta muốn ăn cái khác.”

“Chủ nhân muốn ăn cái gì?” Ella đơn thuần hỏi.

Charles gợi lên ý cười.

“Vô nghĩa, đương nhiên là ngươi.”