Chương 1-2

【 1. 】

Lúc ta và nương hái nấm trở về đã đi ngang qua nhà của quả phụ Trần.

Lúc này lẽ ra cha phải ở nhà viết văn lại đang giúp quả phụ Trần đốn củi, đống củi rất cao, cha ta mặc thanh sam* nhanh gọn dứt khoát giơ rìu lên.

* Quần áo màu xanh. Ngày xưa quan bậc thấp hoặc người hèn kém mặc áo quần màu xanh. Hoặc chỉ quần áo thường ngày (khác với lễ phục; quan phục; v.v.)

Rìu rơi xuống, củi cứng rắn cũng bị chẻ ra làm đôi.

Quả phụ Trần mới hai mươi hai tuổi, dáng người và khuôn mặt đều rất đẹp, ta thường nghe hàng xóm bàn tán.

Họ nói nàng ta là hồ ly tinh chuyển thế, khắc ch.ết nam nhân nhà mình.

"Chu lang, mau nghỉ ngơi một chút uống ngụm nước đi."

Lúc này nàng ta đẩy cửa đi ra, trong tay bưng một chén nước, chất giọng lúc gọi cha ta thanh thúy uyển chuyển dễ nghe như chim chóc ríu rít trên cây.

"Mặt trời lên cao rồi, mau về phòng nằm đi. Hai ngày nay cơ thể mới khỏe hơn được một chút, bây giờ lại làm việc mệt nhọc cũng không tốt."

Cha quen thuộc nhận lấy nước sau đó uống một hơi cạn sạch, lại vội vàng bảo Trần quả phụ quay về phòng nghỉ ngơi.

Giống lắm, giống một người chồng tốt.

【 2. 】

Ta nắm góc áo nương, nắm chặt đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

Tim ta đập như trống đánh, chỉ cảm thấy như trời sắp sập vậy.

Cha ở nhà đến bình dầu bị rớt cũng không nhặt lên, vậy mà lại giúp người khác làm việc.

"Nương, chúng ta về nhà đi, con sợ lắm."

Không biết cha và quả phụ Trần đang nói chuyện gì mà cả hai người đều cười rộ lên, cũng không ai nhìn thấy ta và nương đang đứng phía bên kia bờ suối.

Ta ngẩng mặt, nhìn không rõ sắc mặt nương.

Bà cũng không nói gì, chỉ yên lặng thu hồi ánh mắt và đi về phía trước.

Nương ta khom lưng đeo gùi lâu ngày nên lưng bà hơi còng xuống, ánh mặt trời chiếu lên người bà làm bà có vẻ hơi già, già như tổ mẫu*.

*bà nội.

Nương khác với góa phụ Trần.

Tổ mẫu bệnh nặng nên mỗi ngày đều phải uống canh uống thuốc, trong hai ngày phải lau người một lần, chăn đắp trên người ba ngày phơi một lần.

Sợ cơ thể của tổ mẫu không thoải mái nên nương phải dùng thủ pháp học được từ thầy lang Trương để ấn cơ thể tổ mẫu một lần trước khi ngủ.

Buổi sáng trời còn chưa sáng nương lại phải đi hái nấm đào rau dại, về nhà dùng nấm nấu với xương heo thành một nồi canh đặc. Hầu hạ xong tổ mẫu nương lập tức dẫn ta đến phố Tây bán mì, xe mì toàn đồ đạc vụn vặt nhưng vô cùng nặng, có đôi khi nương đẩy không nổi phải đeo dây thừng vào lưng để kéo.

Lúc về quê tế tổ ta đã thấy qua tình cảnh như vậy, giống như trâu già kéo cày.

Nương ở phía trước kéo, ta ở phía sau đẩy, ánh nắng chói chang đến mức hai người mồ hôi đầm đìa.

Nương ta tảo tần việc nhiều làm mãi không xuể, trước khi mặt trời mọc đã bắt đầu làm thế nhưng đến khi mặt trời lặn vẫn chưa làm xong.

Nhưng nương ta luôn nói cố chịu thêm một chút nữa là được rồi.

Đợi đến khi cha ta công thành danh toại thì cả nhà chúng ta có thể ngẩng cao đầu mà sống, có thể thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn.

【 3. 】

Nhưng hôm nay ta cảm thấy ta và nương mãi mãi sẽ không thể ngẩng cao đầu.

Vĩnh viễn cũng không thể thoát khỏi cảnh khốn khó.

Lúc nương về đến nhà vấp phải ngưỡng cửa suýt chút nữa ngã một cái.

Ta sợ hãi kêu to, vội vàng ôm lấy chân nương.

Lần trước nương lên núi bước hụt nên ngã lăn xuống sườn núi gãy cả cánh tay.

Nương chỉ nằm một ngày rồi lại tiếp tục làm việc, nhưng bà không xách nổi thùng nước rửa chén.

Đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy nương nhờ cha giúp đỡ kể từ khi ta có kí ức.

Nương hy vọng cha có thể xách nước rửa chén đổ xuống con kênh bên kia đường, nhưng cha ta tức giận đến mức ném phăng cây bút, "Ta đi khiêng thứ dơ bẩn như vậy lỡ dính phải xui xẻo thì làm sao viết ra được văn chương? Thứ đàn bà ngu xuẩn vô tri, ta thấy ngươi cố ý lười biếng thì có."

Nương không nói gì, bà dùng cánh tay còn lại để xách thùng.

Bà đi một bước phải dùng chân chống đáy thùng một cái, vừa nâng vừa kéo.

Ngày thường chỉ cần khoảng thời gian gần nửa chén trà nhưng bây giờ nương phải đi mất hai nén nhang.

Nương không ngã sấp xuống, bà chỉ lảo đảo một chút sau đó ngồi xổm trên mặt đất ôm mặt khóc ra tiếng.

Nương rất gầy nhưng khớp xương ngón tay lại rất lớn, lúc bà che mặt thậm chí có hơi đáng sợ.

Nhưng ta không sợ, ta ôm chặt lấy nương.

"Nương đừng khóc, vẫn còn có Thanh nhi, Thanh nhi mãi mãi ở bên cạnh nương."

Dường như nương không nghe được lời ta nói, bà nhặt hết nấm rơi vãi trên mặt đất sau đó bước nhanh vào phòng bếp.

Bởi vì tổ mẫu ở trong phòng đang mắng, tuy rằng tổ mẫu sinh bệnh quanh năm nhưng bà tai thính mắt tinh, khí thế không hề giảm sút.

Tiếng tổ mẫu mắng người qua đường bên ngoài đều có thể nghe ra đại khái.

Nương không trực tiếp nấu cơm mà lấy ra một cái bình sứ từ trong tường đất.

Bà đổ tiền xu trong bình ra, đếm từng đồng xu.

Đếm được mười cái nương lập tức thả lỏng, "Sắp tích góp đủ rồi Thanh nhi à, chờ tích góp đủ nương sẽ cho con sống những ngày tháng yên bình."

Biểu cảm của nương hơi dọa người, ta lắc đầu như trống bỏi, "Thanh nhi không cần những ngày tháng an lành, Thanh nhi chỉ muốn được mãi mãi ở bên cạnh nương."

Ta là niệm tưởng duy nhất của nương, nếu như không có ta nương sẽ tuyệt vọng biết bao.

【 4. 】

Lúc cha trở về thì đã là giữa trưa cơm nước xong xuôi cả rồi, nương đang ở trong sân rửa chén, hơn mười cái bát to còn đang trôi nổi trong chậu, phía trên còn có một tầng dầu mỡ.

Buổi sáng nương bán những bát mì này, một bát mì ba đồng, ngoại trừ tiền gốc thì lời được khoảng hai mươi đồng.

Cha mặc một bộ quần áo mới, không phải bộ quần áo bổ củi lúc sáng.

"Trinh nương, lấy chút bạc ra đây, giấy mực hết rồi nên ta muốn đi mua thêm một ít."

Cha dùng mực khói thông Dung Châu, giá một khối mực gần một trăm đồng.

Bàn tay đang rửa bát của nương hơi dừng lại, bà ngẩng đầu dường như định nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ há miệng chứ không nói ra.

Nương nhìn chất vải tinh tế trên quần áo của cha, giơ tay vắt một nắm bọt từ quả bồ kết.

"Hôm nay vừa mua thuốc cho mẹ, còn thừa một ít tiền buổi tối phải đi mua vài miếng xương hầm của Trương đồ tể. Khối mực kia của chàng ta thấy vẫn còn lại một góc, ta đi..."

"Đồ vô dụng! Toàn bộ mọi thứ trong nhà đều giao vào tay ngươi thế mà ta muốn mua một khối mực cũng không có tiền sao?"

Cha tức giận rồi, ông không có chỗ để phát tiết nên đá một cước vào chiếc sọt nương đặt ở góc tường.

Cái sọt bị đá lăn một vòng lớn trong sân.

Nương bình tĩnh nhìn thoáng qua sau đó lại cúi đầu rửa bát, tay chân bà nhanh nhẹn nên mới đó đã rửa xong một nửa.

Cha vẫn chưa từ bỏ ý định, ông hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm nương, "Trinh Nương, ngươi còn tiền không?"

【 5. 】

"Đó là tiền ta để dành cho Thanh nhi."

Nương ta đột nhiên đứng lên sau đó ném một cái bát xuống đất làm mảnh sứ vỡ nát văng đầy đất. Bà cầm lấy một góc sứ vỡ vọt tới chỗ cha ta.

"Triệu Ngọc Thư, nếu ngươi dám dòm ngó tới số tiền kia thì đừng hòng sống được với ta. Ngươi ch.ết, ta đền mạng cho ngươi."

Nhìn thấy một mảnh sứ sắp đâm mắt mình làm cha ta bị dọa đến mức ngã ngồi dưới đất, dường như ông chưa bao giờ thấy qua bộ dáng này của nương, ông giơ ngón tay lên giữa không trung ấp úng nửa ngày cũng không phun ra được một chữ.

Cuối cùng ông đứng lên, vừa lăn vừa bò trốn vào phòng chính.

Lần đầu tiên ta nhận ra được một điều, người cha trước kia chỉ cần uống rượu vào là đánh ta và nương đến mức cả người đầy vết thương hóa ra lại nhu nhược và vô dụng như vậy.

Vẻ mặt của nương không hề bất ngờ tí nào, bà nhặt từng mảnh sứ vỡ sau đó gói lại đi vứt.

Sau đó bà lại ngồi xuống ghế nhỏ, cúi người tiếp tục rửa bát.

【 6. 】

Buổi tối sạp mì của nương xuất hiện một người rất kỳ quái.

Hắn nói hắn chỉ có một văn tiền, hắn hỏi nương nếu có khách nào ăn thừa có thể đem phần thừa còn lại đó cho hắn ăn hay không.

Người này tay chân mạnh khỏe, trên mặt còn có một vết sẹo, trong tay cầm một thanh đao ba thước tám tấc trông vô cùng đáng sợ.

Người như vậy cho dù ăn xong không trả tiền thì nương ta cũng không dám lên tiếng.

Nhưng người nọ lại vô cùng hiền lành, ngay cả ghế cũng không ngồi mà chỉ ngồi xổm một bên chờ.

Nương nhìn sắc trời sau đó thở dài một hơi.

Dưới nồi, mì được trụng chín trong chiếc muôi nhỏ, cuối cùng tưới lên hai muỗng canh xương hầm.

Thơm quá đi.

Nương cũng ngồi xổm xuống, đặt bát mì vào tay người nọ, "Rời xa nhà cũng không dễ dàng gì, ăn đi."

Người nọ không biết nhớ tới cái gì, đường đường là một nam tử hán thế mà lại rơi nước mắt.

Hắn ăn một loáng đã ăn sạch chén mì này, ngay cả canh cũng uống sạch sẽ.

"Đa tạ."

Hắn không nói gì chỉ lấy ra một thẻ bài.

"Cái này ngươi giữ lại đi, hôm nào ta mang theo tiền sẽ chuộc lại."

Hóa ra lại là một người tốt nhỉ.

Nương ta không lay chuyển được đành nhận lấy tấm thẻ đó.

Lúc người nọ đi nương mới lộ ra nụ cười đầu tiên của ngày hôm nay.

Nương cười rộ lên đôi mắt cong cong giống như ánh trăng vậy.

Nhìn đẹp lắm.

【 7. 】

Trong bình sứ, một đồng tiền cũng không còn.

Nương ta dường như choáng váng, đi đến từng góc bếp xem lại một lần.

Không có, một đồng cũng không có.

Nương đầu bù tóc rối ôm bình chạy đến nhà chính.

"Tiền đâu? Tiền chuộc Thanh nhi của ta đâu? Tiền của ta đâu?"

Cha không có ở nhà, nương ta lại ôm bình điên cuồng xông ra ngoài.

Nhà quả phụ Trần đang sáng đèn.

Ta chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng điên cuồng như vậy của nương.

Bà gọi to tên cha ta, ánh mắt đỏ au, vừa gọi vừa đập cửa.

Bởi vì nương ta đập cửa nhà quả phụ nên những người hóng hớt rất nhanh đã tụ thành một đám.

Quả phụ Trần cũng khóc lóc mở cửa ra, nàng ta nhìn thấy những người ở cửa lại lập tức luống cuống.

"Tẩu tẩu, tẩu thế này là định làm gì! Người trong sạch như ta bây giờ phải sống thế nào đây. Hôm nay nếu tẩu không tìm thấy người đàn ông của tẩu trong nhà ta thì ta lập tức đâm đầu ch.ết trước cửa nhà tẩu."

Nương không nói gì, chỉ đẩy quả phụ Trần ra sau đó cúi đầu xông vào.

Cha ta ở đằng sau hậu viện đang vắt vẻo trên vách tường.

Tường nhà quả phụ Trần cao, cha ta quần áo xộc xệch ngồi trên đầu tường không dám nhảy xuống.

Nương ta ôm bình, u ám nhìn ông.

"Triệu Ngọc Thư, xuống đây."

"Ôi chao!"

Cha vừa tức vừa giận, mặt đỏ như bị nước sôi làm bỏng.

"Chúng ta về nhà nói sau, Trinh Nương, về nhà rồi nói!"

Ông bám vào đầu tường, dưới chân cẩn thận từng li từng tí tìm chỗ bám sau đó mới nhắm mắt nhảy xuống.

Ngay lúc này nương đột ngột lao qua khiến cha ta ngã nhào ra đất.

"Triệu tú tài và quả phụ Trần bị bắt gian rồi!"

Trên đường có mấy tên lưu manh không biết leo lên tường từ khi nào đang vừa cười vừa la to.

Cha ta tức giận đến mức mặt đỏ bừng, ông nổi giận đùng đùng đứng lên, "Đồ đàn bà bôi tro trát trấu không biết xấu hổ!"

Thôi xong rồi, cha ta lại muốn đánh nương ta.

Ta nhanh chóng tiến lên, chắn trước người nương ta.

"Nương, chạy mau, chúng ta về nhà đi."

Ta bị dọa đến mức tay chân đều phát run nhưng nương ta lại không sợ, trong tay bà còn gắt gao ôm chiếc bình gốm.

"Tiền đâu? Tiền trong bình của ta đâu?"

Trong mắt cha ta hiện lên một tia chột dạ, ông lập tức hung tợn trừng nương sau đó tát một tát vào mặt bà.

"Con nha đầu thối kia đã ch.ết rồi, mụ điên!"

Nương ngây ngẩn cả người, ta cũng ngây ngẩn cả người.

Ta đã ch.ết rồi sao?