Quyển 2 - Chương 2

Bố cáo: Nay tri huyện mới của huyện Long Đài tới nhậm chức, muốn chấn hưng dân phong huyện Long Đài, thông báo tuyển dụng nha dịch và bộ khoái, bổng lộc hậu đãi, mời các vị hương thân ứng tuyển.

Sáng sớm hôm sau trước cửa huyện nha huyện Long Đài có dán một tờ thông cáo, một góc giấy dán không chắc mị gió thổi lên lắc lư rồi lại đập phách phách vào tường.

Ấn của huyện nha được nhặt về, trống minh oan cũng được dựng lên lại, tuy rằng vẫn thiếu cái đầu của con sư tử đá ngoài cửa nhưng ít nhiều cũng có điểm ra dáng nha môn.

Chỉ là ngoài cửa huyện nha bao người đến rồi đi, có người bày quán lớn giọng rao bán hàng hóa, có người cãi nhau vì mấy văn tiền, có người đẩy xe lóc cóc đi qua, nhưng không ai tiến lên nhìn cái tờ thông cáo dán trên cửa nha môn, có vẻ như cả tờ thông cáo lẫn toàn huyện nha sau nó đều là vô hình trong mắt họ.

Sáng sớm Tần Xán mang thông cáo ra cửa dán rồi mới mặc quan phục chỉnh tề đến công đường. Nhưng qua buổi trưa mà vẫn không thấy một ai tới nhận lời mời kia, ngay cả xin làm công cũng không có một ai.

Tần Xán thong thả đến thong thả đi thong thả đến mức sắp tê cả chân, nhìn trời cao, lại tự an ủi mình, có lẽ bọn họ đều ngủ tới giữa trưa, nói không chừng buổi chiều sẽ có người đến.

Lúc xế chiều, Huyện thái gia an vị ở đó, chống mặt nhàm chán cầm ống thẻ lên chơi, trong công đường vang lên tiếng lạo xạo của những thẻ gỗ va vào nhau, làm bạn với huyện thái gia đại nhân là huyện thái gia đại hoàng cẩu đang nằm trên nền đất gặm xương, cả hai cùng trải qua sự tĩnh lặng của thời gian.

Mãi cho đến khi trời dần tối mới có người xuất hiện, mà khi đó Tần Xán đợi cả một ngày đã sớm ghé vào bàn gà gật, bên cạnh đặt cái mũ quan đã bị cuộn tròn hơn phân nửa.

“Đại nhân…”

Tần Xán không nghe thấy.

“Đại nhân . . . ?”

Tần Xán tiếp tục ngáy, còn không kiên nhẫn xua xua tay.

“Đại nhân!”

Tần Xán đập đầu xuống bàn cốp một tiếng, tỉnh táo lại “Cái gì, chuyện gì?”

Hắn mơ màng tỉnh dậy đã thấy có một người đứng dưới công đường, vội lấy lại tỉnh táo, đội mũ quan cho tử tế rồi mới ngẩng đầu lên tươi cười.

“Người đến ứng tuyển cho huyện nha sao? Muốn làm nha dịch hay muốn làm bộ khoái? Làm bộ khoái thì thân thể phải cường tráng, còn cần có thân thủ tốt, bản quan thấy ngươi có hơi gầy yếu, chi bằng làm nha dịch đi, bổng lộc tuy không cao bằng bộ khoái nhưng không quá bận rộn ngược xuôi, cũng thoải mái lắm.”

Người đứng dưới công đường rõ ràng bị hắn dọa sợ, ngây ra không biết phản ứng thế nào “Đại nhân, ta…”

“Ai chà, ngươi có yêu cầu gì cứ việc nói, ngươi là người đầu tiên đến ứng tuyển, mọi chuyện đều dễ nói mà.” Nói xong lại tiếp tục dừng ánh mắt phát sáng nhìn người đứng dưới công đường, đương nhiên phải ưu đãi chứ, để người ta về rồi tiếp tục tuyên truyền cho mình thì mới có thêm nhiều người đến.

Người đứng dưới công đường bị Tần Xán nhìn ngại ngùng co thành một cục, cúi đầu ngập ngừng mãi mới nói lên câu “Đại nhân, không phải thảo dân đến ứng tuyển…”

“Ngươi nói cái gì?”

Tần Xán đập bàn “rầm” một cái, dọa Huyện Thái Gia giật mình nhảy dựng lên, người đứng dưới công đường cũng bị dọa sợ, cả người run rẩy dữ dội.

Tần Xán xoa xoa huyệt thái dương, sắc mặc cũng trầm xuống “Ngươi nói cái gì… lặp lại lần nữa!”

Người nọ thấy Tần Xán cao giọng thì sợ hãi đến mức run rẩy càng mạnh, tiếp theo lại nhắm mắt lại như là bất chấp tất cả để lớn tiếng đáp “Bẩm đại nhân, thảo dân không đến ứng tuyển mà là tới thu tiền đồ ăn, tri huyện tiền nhiệm còn thiếu tiểu nhân hai mươi văn tiền…” càng nói càng nhỏ giọng “Thảo dân không biết có thể đòi tiền ở chỗ đại nhân không…” lại run rẩy co thành một cục.

Tần Xán thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu rồi, ngón tay run run “ngươi ngươi ngươi” cả nửa ngày, l*иg ngực phập phồng, thật khó khăn mới bình tĩnh lại được, sắc mặt lại vẫn vô cùng khó coi.

Hắn dùng cái vẻ mặt như lập tức muốn cắn người đang đứng dưới công đường, lấy từ trong tay áo ra một túi tiền, chọn lấy hai lượng bạc, vung tay một cái bạc rơi trước mặt người kia.

“Đây là tiền nợ và tiền lời.”

Người kia nhìn thấy bạc ánh mắt liền sáng rỡ, vội nhào tới nhặt chúng lên, dùng quần áo lau cho sạch rồi cho vào miệng cắn thử, cắn vào biết là thật rồi thì liên tục nói lời cảm tạ “Tạ huyện thái gia, cảm ơn huyện thái gia!”

Vừa nói vừa lui ra cửa, không để ý dưới chân nên vấp phải bệ cửa ngã ra ngoài, đứng lên rồi lại tiếp tục tạ ơn cho đến tận khi không còn nhìn thấy bóng người.

Tần Xán liếc mắt nhìn Huyện Thái Gia đang ngồi cạnh liếʍ liếʍ móng vuốt, lấy giầy chọc chọc vào người nó “Ngươi nghe thấy không, người ta đang cảm tạ ngươi kìa.”

“Grừ grừ” Huyện Thái Gia đương nhiên không hiểu Tần Xán nói gì, chỉ tưởng Tần Xán cho nó ăn gì đó, ngẩng đầu nhìn Tần Xán kêu nhẹ hai tiếng.

Tần Xán ngáp một cái, cảm thấy vô cùng nhàm chán.

Mấy ngày kế tiếp vẫn như vậy, chẳng có lấy nửa con người đến tìm việc ở Huyện nha, nhiệt tình ban đầu cao vạn trượng của huyện thái gia cũng đã chạm đến đáy, chỉ cần thổi phù một cái nữa là bay sạch bách.

“Vì sao không ai tới vậy?” Tần Xán dùng hai tay chống má, mặt đầy vẻ buồn bực.

Huyện Thái Gia thì cứ chạy tới chạy lui bên chân hắn, Tần Xán đến đây thì thức ăn của nó tốt hơn trước rất nhiều, mỗi lần ăn cơm đều khiến Huyện Thái Gia vô cùng vui sướиɠ.

Lão bá đem đồ ăn còn tỏa hơi nóng đặt trước mặt Tần Xán, Huyện Thái Gia lập tức chạy đến chỗ bát ăn của mình ngoan ngoãn ngồi xuống.

“Ở đây không thể so với kinh thành, số người biết chữ chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay thì cũng đều là người nhà giàu, những người đó làm sao có thể đến nhận cái công việc khổ sai một tháng mới có mười mấy hộc gạo?”

Tần Xán gật gật đầu, thấy lão bá nói có lý, sao mình lại không nghĩ tới ở đây không nhiều người biết chữ, chẳng trách bố cáo dán lên không mấy ai đọc.

Vậy đổi biện pháp tốt hơn, nhưng . . . đổi biện pháp gì?

Ngày tiếp theo, mặt trời vừa lên, nắng sớm chiếu lên con sư tử đá ngoài cửa huyện nha đổ một cái bóng thật dài trên đất, sương mù mỏng manh còn giăng đôi chỗ.

Người ở Thanh Hoa trấn vốn định vẫn sẽ bắt đầu một ngày làm việc bình thường như bao ngày trong quá khứ, cửa lớn của huyện nha lại mở ra, từ giữa khe cửa ló ra một đôi giày, tiếp đến là áo quan màu xanh, Tần Xán nắm đai lưng tựa như mang theo thần khí uy phong bước ra, hai chân dang rộng đứng ngay ngắn trước cửa.

Người dân bận rộn bày quán ven đường cũng chỉ cho hắn một cái liếc mắt.

“Khụ” Tần Xán hắng giọng rồi lớn tiếng nói “Các vị hương thân! Các vị phụ lão! Bản quan là tri huyện tân nhậm của huyện Long Đài, bắt đầu từ ngày nhậm chức đã quyết chấn hưng dân phong, hiện huyện nha thông báo tuyển dụng bộ khoái nha dịch, đãi ngộ hậu, mau tới ứng tuyển.”

Câu nói dừng lại, không gian tĩnh lặng. Những người bận rộn thì vốn đã chẳng để ý tới hắn, người tới nghe hắn nói thì đều mang vẻ mặt mờ mịt.

Tần Xán nhíu mày, xoa eo, nâng giọng lên chút nữa lặp lại những lời kia, vẫn không có ai đáp lại, thế là giận, nhưng không thể nổi giận với người khác, không cam lòng nên lại tiếp tục “Người nhận lời mời sẽ được phân phần ruộng đất tốt nhất!”

Người đến xem nhiều hơn một chút, nhưng vẫn không ai lên tiếng.

Tần Xán chỉ có thể tiếp tục ra giá “Ai chưa thành thân huyện nha sẽ hỗ trợ mai mối, sính lễ sẽ do huyện nha chi trả!”

Dưới đám đông có mấy thanh niên trẻ tuổi khỏe manh, dần nổi lên những tiếng xôn xao nho nhỏ.

Tần Xán thấy vậy cảm giác được chút hi vọng, thế là tăng thêm điều kiện “Trong nhà có người lớn tuổi, cần chi phí cầu y trị bệnh cũng sẽ do huyên nha chi trả!”

Lời này nói ra thì tiếng bàn tán bên dưới tăng thêm một chút, có người nhíu mày hoài nghi, có người tán đồng gật đầu, bàn tán cho đã, mọi người yên lặng lại, một người trong đám đông bước lên, tay run run giơ cao “Đại nhân, thảo dân…” nhưng lời nói còn chưa dứt đột nhiên có một người thở hồng hộc chạy tới.

“Hắc Vân Cửu Long Trại phát tiền lương ở chân núi, mọi người mau đi thôi! Chậm chân sẽ không có phần!”

Bùm!

Giống như thủy triều, trong chớp mắt đám đông chạy sạch sẽ, đến cả mấy người bán quán cũng bỏ sạp lại đó mà chạy đi, cả con phố dài thực sự chỉ còn mình Tần Xán.

Tần Xán ngây ngốc nhìn con đường rộng lớn vắng hoe trước mặt, nghe thấy tiếng vang thì cúi đầu nhìn, Huyện Thái Gia lại đang liếʍ móng vuốt, hắn thở dài “Người ta đang phát tiền lương kìa, sao ngươi không đi?”

“Gâu gâu” Huyện Thái Gia ngẩng đầu nhìn hắn, rồi nhìn về phía xa xa, đột nhiên đứng lên, cái đuôi ngoáy tít, co chân chạy đi.

“Mẹ nó, cho ngươi ăn cho ngươi uống, kết quả ngươi còn chạy đi!”

Tần Xán giơ nắm đấm theo bóng nó, nhưng Huyện Thái Gia đã sớm mất dạng, Tần Xán chỉ chạy theo hai bước rồi dừng lại, oán hận thả tay xuống, hung hăng trừng mắt một cái về góc phố phía xa xa rồi mới vung tay áo, phẫn nộ quay về huyện nha.