Quyển 2 - Chương 4

Sáng sớm hôm sau, Tần Xán lên núi Vân Long.

Vì chuyện dùng thân thể của Sầm Hi để cứu mạng Nhan Tam, Tần Xán ở Vân Long trại nhận được đãi ngộ tốt hơn rất nhiều so với trước kia, người trong sơn trại nhìn thấy hắn thì đều khách khí, Ngu lão đại và Vạn lão nhị vừa nhìn thấy hắn liền bước nhanh tới nắm vai rồi cho một cái ôm thật chặt, giống như huynh đệ đã lâu không gặp.

“Tần huynh đệ, ngươi xuống núi cũng không nói một tiếng, cứ như vậy mà đi, không coi chúng ta là người của mình sao?”

Tần Xán oán tầm trong lòng, ai không nói một tiếng mà đi? Còn không phải đệ đệ bảo bối của các người đánh ta hôn mê rồi vứt xuống núi sao! Nhưng mà đã có chuyện cầu người ta, món nợ này tạm thời ghi lại đã, dù sao thù với Nhan Tam ít nhiều cũng không thiếu một chuyện này.

Thế là Tần Xán cũng không dài dòng hàn huyên, vào thẳng chủ đề “Lần này bản quan tới đây, là muốn mượn người của sơn trại”

“Sao lại thế?”

“Hai vị đương gia cũng biết, huyện nha hoang phế từ lâu, bộ khoái nha dịch sớm đã đi sạch, nay bản quan tới, một tên thủ hạ có thể sai sử cũng không có, chớ nói phá án, chỉ việc ứng phó chống đỡ lấy cái mặt ngoài cũng không nổi…”

Ở mặt ngoài là nói thế, chủ ý của Tần Xán chính là, nếu người ở trấn Thanh Hoa đã nghe lời sơn trại như thế, vậy nếu người trong huyện nha đều là người sơn trại, còn phải sợ không có cách trị bọn họ sao? Huống hồ nếu trong huyện nha dùng người của Hắc Vân Cửu Long trại, coi như là một loại chiêu an, đã có bước mở đầu thì đến lúc đó muốn thu thập thêm người của họ còn khó gì sao?

Ha! ha! ha! Tần Xán đắc ý cười.

Chú ý tới Ngu lão đại và Vạn lão nhị đều đang nhìn mình, Tần Xán đang ngồi suy nghĩ, ho nhẹ một tiếng “Không biết hai vị có đồng ý không?”

Nhìn bọn họ không nói gì, trong lòng Tần Xán bắt đầu không yên, không phải bị bọn họ nhìn thấu ý đồ rồi chứ? Không phải, hai người này đều là những kẻ cường tráng hơn người mà đầu óc lại đơn giản, không thể dễ dàng nhìn thấu mình như vậy.

Tần Xán cố gắng làm cho mình trông thật thành khẩn, Ngu lão đại nhìn hắn, đột nhiên giơ tay vỗ bàn, một tiếng nổ, ché trà đổ trái đổ phải, Tần Xán sợ tới mức chớp chớp mắt nhìn thẳng.

Xong rồi, thật sự bị hai kẻ quê mùa này nhìn thấu?!

Nhưng ai ngờ ngay sau đó, Ngu lão đại cười vang “Ha ha ha! Ta còn tường chuyện lớn gì! Người đâu!”

Có thủ hạ xuất hiện ở cửa sau đợi lệnh của hắn.

“Đi, gọi huynh đệ Thanh Long và Bạch Hổ đường tới cả đây cho ta”

“Dạ!”

Không đến nửa khắc, trên giáo trường lập tức có đến mấy chục người tới, ai ai cũng là lưng rộng eo dày, thoạt nhìn khổng võ hữu lực, tinh tráng nhanh nhẹn dũng mãnh.

Ngu lão đại chỉ vào những người này nói “Người trong Thanh Long đường đều là những huynh đệ có thân thủ tốt nhất sơn trại, người của Bạch Hổ đường chuyên môn xử lý chuyện hằng ngày trong sơn trại, Tần huynh đệ, ngươi xem rồi cứ việc chọn đi, Lão ngu ta chuyện này còn không giúp được ngươi thì sao gọi là hyunh đệ?”

Tần Xán trong tâm nở hoa, đang chuẩn bị đem những hay ý tốt trong bụng ra nịnh nọt một phen, kết quả lại nghe một tanh âm lạnh như băng vang lên.

“Đại ca ngươi xưng huynh gọi đệ gì với con khỉ ngốc này? Đầu óc hắn chỉ toàn suy nghĩ tính kế sơn trại chúng ta, đối với loại người này, biện pháp tốt nhất chính là xem như heo mà ném xuống núi!”

Tần Xán quay đầu, quả nhiên người đang nói là Nhan Tam tổ tông luôn thích đối đầu với mình.

Chỉ thấy y ngồi xuống ghế trên, một chân chống lên mặt ghế, cầm hạch đào trong tay, thuần thục bóp nát, lấy thịt quả ném vào miệng. Dáng ngồi này, tướng ăn này, muốn bao nhiêu thô lỗ có bấy nhiêu thô lỗ, muốn bao nhiêu bất nhã có bấy nhiêu bất nhã.

Tần Xán hừ lạnh một tiếng, không đáng để ý tới, bước đến trước đám người kia chọn những người thuận mắt.

“Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi,…” Liên tục gọi mười người, có quá nửa trong số đó là những người Tần Xán nhìn quen mắt, nhớ rõ là thủ hạ của Nhan Tam.

“Những người Tần huynh đệ gọi tên thì ở lại, những người khác giải tán đi” Ngu lão đại phân phó rồi mới chống tay bước đến trước mặt họ “Các ngươi hôm nay bị Tần huynh đệ gọi ra là vinh hạnh của các ngươi. Trước kia chúng ta kết oán với quan phủ, nhưng giờ đã khác, chuyện của Tần huynh đệ chính là chuyện của Hắc Vân Cửu Long trại, huyện nha của Tần huynh đệ chính là huyện nha của Hắc Vân Cửu Long trại ta…”

Tần Xán nghe lời này liền cảm giác có chỗ không đúng lắm.

“Tóm lại các người phải nghe lời Tần huynh đệ, làm việc cho tốt ở huyện nha, đừng có làm sơn trại chúng ta mất mặt, có nghe không?”

“Dạ!” Rồi mới đồng loạt chuyển hướng đến Tần Xán “Nghe lời đại nhân phân phó!”

Hắc, có điểm ý tứ. Tần Xán trong lòng vui vẻ một chút, quay đầu nhìn Nhan Tam chỉ thấy mặt y giống như đáy nồi bị đốt đen, hung hăng siết nắm tay làm quả hạch đào trong tay hoàn toàn dập nát, ánh mắt ngoan lệ kia giống như đang nói – Tần Xán, ngươi chết chắc rồi!

Ừ ha ha ha! Bản quan thật sợ, thật sợ quá! Tần Xán dùng ánh mắt trả lời hắn. Trước tiên cướp thuộc hạ của ngươi, sau sẽ rút xương sườn ngươi (2), cuối cùng ngươi cũng chỉ có thể là con cá nằm trên thớt gỗ cho ta băm băm băm băm…

“Tần huynh đệ, mấy người này đã đủ chưa?”

Tần Xán hoàn hồn, nhìn những người mình đã chọn, lại nhìn về phía Nhan Tam, cười dữ tợn “Còn thiếu một sư gia, chỉ là người khác đều không được, thế nào cũng phải là …hắn!”

Tay Tần Xán chỉ, thẳng hướng Nhan Tam,

Bốp!

Một hạt hạch đào bị Nhan Tam bắn thẳng vào gáy Tần Xán.

“Con khi ngốc nhà ngươi còn chưa tỉnh ngủ hả?! Mới sáng sớm đã đứng đây nói mơ?”

Tần Xán đứng đó, khóe miệng vẫn giữ độ cong hơi nhếch, ngón tay chỉ hướng Nhan Tam lắc lắc rồi mới chịu buông xuông.

“Đại đương gia và Nhị đương gia đã nói, chỉ cần ta mở miệng, không có gì mà bọn họ không làm được”

Nhan Tam gật đầu một cái “Bọn họ đồng ý với ngươi thì liên quan gì đến ta?”

Mắt thấy hai người lại muốn gây sự, Vạn lão nhị vội đứng ra giảng hòa.

“A ai ai, Tần huynh đệ, không phải chỉ cần một tên sư gia thôi sao, ngươi xem hắn cũng được lắm” Vạn lão nhị kéo một người từ trong số những kẻ Tần Xán đã chọn ra “Đừng chỉ thấy hắn khỏe mạnh, hắn từng đọc sách đó”

Tần Xán khinh thường “Ta cần Sầm Hi sư gia”

Rồi hắn mới chuyển hướng tới Ngu lão đại và Vạn lão nhị “Lúc trước các ngươi đáp ứng rồi không phải sao? Cái gì mà việc Sầm Hi không thể hoàn thành sẽ để Nhan Tam thay hắn hoàn thành? Cái gì mà giấc mộng của Sầm Hi chính là giấc mộng của Nhan Tam? Các ngươi muốn lật lọng sao? Đường đường là đương gia của Hắc Vân Cửu Long trại lại là kẻ không tuân thủ tín nghĩa như vậy sao?”

“Chuyện này….”

Hai đương gia nhìn nhau khó xử, Ngu lão đạo hất cằm về phía Nhan Tam, ý bảo Vạn lão nhị đến nói chuyện với y, Vạn lão nhị đo dự một chút, cuối cùng cũng thông suốt bước ra.

“Lão Tam…”

“Nhị ca người đừng lãng phí sức lực, đó là chuyện các ngươi đáp ứng với tên cẩu quan kia, không liên quan đến ta” Nói xong liền đứng dậy đi vào trong.

Vạn lão nhị đuổi theo sau “Ai, Lão Tam, ngươi nghe ta nói cho hết đã…”

Tần Xán nhìn bóng hai người kia, nhướng mày.

Cẩu quan? Được, để tên cẩu quan ta đến thu thập ngươi!

Sau khi Vạn lão nhị dùng biện pháp gì thì không biết, tóm lại khi Tần Xán mang theo những người đã chọn xuống núi, một cái mặt ủ ê là Nhan Tam cũng đi theo đằng xa.