Quyển 2 - Chương 9

Bùi Thư Đức và thê tử vội vàng quỳ xuống, luống cuống nhận sai với Tần Xán “Đại nhân, không phải như ngài nghĩ đâu, ngài nghe thảo dân giải thích.”

Tần Xán dừng bước, xoay người lại.

Bùi Thư Đức quỳ trên mặt đất nói “Chén Hồ điệp thật ra là của hồi môn của tổ mẫu ta, cũng là đồ vật nàng trân trọng nhất, chúng ta trước kia chỉ mới được nghe nói mà chưa từng thấy qua, đến giờ lão nhân gia đã lớn tuổi, ta lo lắng mới mang cái chén đi bảo quản, nhưng lão nhân gia đã lớn tuổi đến mức nói không rõ ràng huyền cơ chén này rốt cuộc nằm ở đâu.”

Thê tử của Bùi Thư Đức ở một bên phụ họa “Đúng vậy đúng vậy, năm đó dân phụ khi còn chưa gả đến Bùi gia đã từng nghe qua chén hồ điệp kì diệu, nhưng cái chén vẫn luôn ở chỗ lão nhân, chúng ta vô duyên thấy được.”

Tần Xán thu sự tức giận lại, ngẫm nghĩ rồi mới nói “Đưa bản quan đi gặp tổ mẫu ngươi.”

Bùi Thư Đức dường như có chút do dự “Đại nhân, chuyện này…”

“Sao vậy? Có còn có thể không nhận ra người?”

“Không phải, không phải” Bùi Thư Đức liên tục xua tay “Chính là tổ mẫu của thảo dân thần trí không rõ, thảo dân sợ người hồ ngôn loại ngữ, động chạm đến đại nhân…”

“Không có gì phải ngại, ta chỉ đứng xa nhìn một cái”

Thế là Bùi Thư Đức dẫn Tần Xán đến cửa tây phòng, cửa mở ra một khoảng nhỏ.

Xuyên qua khe cửa, Tần Xán nhìn đến một gian phòng không quá rộng, bên trong là một ít gia cụ cổ xưa, một lão nhân tóc hoa râm ngồi bên cửa sổ, không thể thấy rõ mặt nàng, chỉ nghe tiếng nàng liên miên không dứt nhắc tới thứ gì đó. Bùi Thư Đức đứng ngoài cửa gọi hai tiếng “Tổ mẫu” mà lão nhân cũng không đáp lại.

Nhìn dáng vẻ này quả thực như lời Bùi Thư Đức nói, lão nhân gia tuổi quá lớn, không thanh tỉnh cho lắm, phỏng chừng thêm vài ngày nữa đến cả tôn tử cùng tiểu tức phụ cũng không nhận ra…

Chỉ tiếc cái chén kia, huyền cơ trong đó e rằng sẽ phải theo cùng lão nhân vào trong quan tài.

“Được rồi, bản quan đã rõ, trước người thu cái chén kia lại, bản quan trở về suy tính cẩn thận một chút rồi sẽ nói với người đối phó Vân Trung Nhạn ra sao.”

“Đã phiền đại nhân hao tâm tổn trí” Bùi Thư Đức nói thê tử đi thu cái chén lại, bản thân tiễn Tần Xán ra tận cửa.

Đi ra khỏi cửa Bùi Gia, Tần Xán lúc quay đầu lại định nói chuyện với A Đại, tầm mắt lại quét đến khung cửa sổ nơi phòng tây.

Lần này không có bóng người lóe lên rồi biến mất nữa, lão nhân gia đứng lặng yên nơi đó, ánh mắt mờ mịt nhìn ra xa, không biết có đang hoài niệm những tháng ngày như hoa xuân tươi sáng, an tĩnh như trời thu hay không.

“Đại nhân, ngài cảm thấy người Bùi gia thế nào?” Đi ra ngoài Bùi gia, xác định người của Bùi gia không nghe được bọn họ nói chuyện, A Đại đột nhiên trầm giọng hỏi như vậy.

Tần Xán sững sờ một chút, kẻ bình thường luôn im lặng hôm nay lại chủ động mở miệng nói chuyện, không phải đêm nay sẽ có mưa lớn đấy chứ?

Quay đầu nhìn lại, trên gương mặt cương nghị của A Đại vẫn là nét đạm mạc như trước, chẳng có biểu cảm gì, hắn cho rằng mình nghe nhầm “Ngươi vừa nói chuyện với ta?”

A Đại cắn khóe miệng gật đầu “Tiểu nhân đã hỏi thăm một chút, thì ra Bùi gia ngoài vài mẫu ruộng cũng không có gia tài gì, có một lần thiếu chút nữa phải bán đất vườn đi để duy trì kế sinh nhai, nhưng sau khi tổ phụ Bùi Thư Đức cưới tổ mẫu hắn thì Bùi gia mới ngày càng tốt đẹp.”

“Ý của ngươi, Bùi gia có những ngày sống tốt này đều là nhờ tổ mẫu Bùi Thư Đức?”

“Đúng vậy, tổ mẫu Bùi Thư Đức là tiểu thư trong thành, gia cảnh không tồi, nghe nói năm đó của hồi môn đồ cưới vô cùng nhiều, chính là phụ tử Bùi gia đáng thất vọng, mấy năm nay đã tiêu xài phung phí hết đồ cưới của nàng, Bùi lão thái gia, Bùi lão gia còn có vài vị phu nhân mấy năm nay đều đã đi cả, cuối cùng chỉ còn lại mình nàng ở cùng với tôn tử này.

“Nhưng nghe nói tôn tử này cũng là một tên chơi bời lêu lổng, thường xuyên ra vào sòng bạc, thiếu nợ không ít, thời gian trước còn hỏi thăm ở hiệu cầm đồ xem chén hồ điệp trị giá bao nhiêu.”

Tần Xán cúi đầu trầm tư suy nghĩ, có lẽ Bùi Thư Đức có ý đồ với chén hồ điệp đã lâu nhưng vẫn bị lão nhân để ý nên không dám làm gì, nói không chừng Vân Trung Nhạn là do gã chế ra làm thủ thuật che mắt người, vì lấy cớ giúp tổ mẫu bảo quản chén rồi lừa gạt cướp lấy Chén Hồ điệp này từ tay nàng.

Được, về nhà có thể từ từ nghĩ cách thử Bùi Thư Đức này xem có phải thật như vậy không.

Nghĩ đến đây, Tần Xán đột nhiên ngẩng đầu “A Đại, ngươi rất lợi hại, bản quan chưa phân phó ngươi đã điều tra trước xong cả.”

Miệng A Đại hơi động, có chút xấu hổ nhìn đi chỗ khác “Vì đại đương gia phân phó chúng ta phải làm việc cho đại nhân thật tốt, không được làm mất mặt sơn trại.”

Tần Xán nheo mắt, nghĩ thầm không nói dối được thì đừng nói, căn bản mặt ngươi có giấu được đâu.

Nhưng hắn cũng không vạch trần.

Thấy còn sớm, Tần Xán không vội về nha môn, tính đi dạo trên đường, kết quả đi chưa được bao xa lại đυ.ng phải một vị tổ tông khiến hắn phải suy nghĩ rất nhiều.

Lúc này vị tổ tông đang ngồi trên một cái ghế thái sư, một tay cầm Thanh Độc Đao, một tay cầm hạch đào chơi đùa, bên cạnh y còn kê một cái bàn nhỏ, trên bàn có rượu có thịt, nhìn có vẻ sống rất dễ chịu.

Chính là y không chịu ngồi chỗ nào tử tế lại cố ý ngồi giữa nơi đường lớn, hơn nữa còn là con đường ra ngoài thành huóng đến chân núi, nói cách khác muốn ra vào trấn Thanh Hoa đều phải đi qua nơi này.

Nhan Tam lười biếng đảo tầm mắt lui tới trên người qua đường, thỉnh thoảng dùng Thanh Độc Đao ngăn lại vài người, người bị ngăn lại cũng chỉ có thể lấy tiền ra đặt lên cái bàn nhỏ kia, Nhan Tam vừa lòng thì khua khua Thanh Độc Đao ý bảo người ta đi được rồi.

Tần Xán nhìn cảnh tượng trước mặt, ngây người một khắc rồi mới giật mình tỉnh ngộ, y như vậy chẳng phải là công khai cầm đao chặn đường thu tiền mãi lộ sao?

Được lắm! Chính mình mang y xuống núi là muốn y không hành nghề cướp bóc nữa, kết quả ngược lại, y làm sơn tặc ngay trong thành.

Tần Xán siết nắm tay, đang muốn lao đến lý luận thì đã thấy tầm mắt Nhan Tam nhìn đến, lạnh như băng, khiến Tần Xán trầm xuống một chút, nuốt một ngụm nước miếng.

Nhan Tam nhìn hắn trong chốc lát rồi mới đứng dậy mở miệng, nhưng là nói với A Đại đứng sau Tần Xán “Giúp ta thu dọn đồ đạc này về nha môn” Nói xong mới bước qua bên người Tần Xán, vươn vai lười biếng “Tuy rằng ở đây không nhiều dê béo như ở trên núi, có điều ai cũng tự giác, đỡ cho ta phải động thủ.”

Ánh mắt người xung quanh đều trở nên khác thường, dân chúng châu đầu ghé tai nhỏ giọng bàn tán, Tần Xán đứng đó nhận đủ loại ánh mắt đàm tiếu từ bốn phương tám hướng, cơ hồ có cảm giác bản thân và Nhan Tam là đồng đảng.

Mắt thấy A Đại đi qua muốn dọn dẹp đồ đạc và ngân lượng trên bàn, Tần Xán bước lên ngăn phía trước A Đại, nói lớn tiếng “Không cho phép thu dọn!”

Những người xunh quanh cả kinh, A Đại ngừng tay, mà Nhan Tam mới đi không xa cũng dừng lại.