Chương 43-2: Chọn phe phái

Sau khi đăng cơ, ngày tháng vui vẻ của Kiến Văn đế không nhiều, nhưng chuỗi ngày không vui thì mỗi lúc một chất chồng. Tan triều, ngài trực tiếp đến Điện Cẩn Thân, Kiến Văn đế cần phải bình tĩnh một chút, tiện thể tự kiểm điểm bản thân, vị tứ thúc kia của ngài, quả thực không dễ đối phó.

Sau khi tỉnh ngộ, Kiến Văn đế mới nhận ra, việc thả Yến Vương về Bắc Bình là hành động ngu xuẩn đến mức nào! Kiến Văn đế hạ quyết tâm, đợi đến ngày giỗ của Hồng Vũ đế, sau khi Yến Vương tiến kinh sẽ lập tức động thủ.

Lần này, tuyệt đối không thể thả hổ về rừng, tự chuốc phiền toái cho bản thân nữa.

Đáng tiếc, Kiến Văn đế tỉnh ngộ có chút muộn, nhân sinh và kinh nghiệm đấu tranh của thân thúc thúc phong phú hơn chất nhi nhiều lắm, tính toán của Kiến Văn đế đã định trước sẽ thất bại.

Chưa đầy ba ngày, bản tấu thứ hai từ Bắc Bình được đưa đến. Biết được ba huynh đệ Chu Cao Hú sẽ thay Yến Vương bệnh nặng tiến kinh tế bái, Kiến Văn đế ngẩn người một lúc lâu, đột nhiên phát rồ, quét tất cả tấu chương trên bàn xuống đất.

Hoạn quan, cung nhân hầu hạ quỳ rạp xuống đất, run rẩy, không dám thở mạnh.

Nguỵ Quốc Công Từ Huy Tổ cũng nhận được thư của Yến Vương Phi, trong thư không đề cập gì khác, chỉ nói ba huynh đệ Chu Cao Hú tháng năm tiến kinh, hi vọng người làm cữu cữu như ông có thể chiếu cố nhiều hơn.

Nếu thư do Yến Vương viết, Từ Huy Tổ nhất định sẽ không để ý, nhưng thư này do Yến Vương Phi viết, cả bài chỉ nói về tình thân, không bàn chính trị, Từ Huy Tổ nếu từ chối sẽ có vẻ hơi lạnh lẽo, không nể mặt nhân tình.

“Đại ca, chất nhi tiến kinh, chúng ta làm cữu cữu, tất nhiên phải chiếu cố nhiều hơn.”

So với Từ Huy Tổ, Từ Tăng Thọ càng thiên vị Yến Vương.

Từ khi Hoàng đế đăng cơ, trọng dụng nho sĩ, khinh thường quan võ, cái tên Phương Hiếu Nhụ kia dẫn theo một đám Hàn lâm học sĩ, ngày ngày cổ vũ Hoàng đế khôi phục Chu lễ, những vương công, quý tộc trong triều dùng võ lập nghiệp đã sớm ngứa mắt, huống chi là những người có quan hệ thông gia với phiên Vương.

Lòng người luôn kỳ quái như vậy, Hồng Vũ đế tàn sát không ít người, không ai dám oán trách. Kiến Văn đế rất ít khi tru di cửu tộc, thì những người chả có liên quan gì, mối quan hệ đại bác bắn cũng không tới, lại cứ phải quan tâm vài câu.

Yến Vương Phi và Đại vương Phi đều là người của Từ thị, hiện tại Đại vương Phi và Đại Vương cùng nhau chịu khổ ở đất Thục, Yến Vương phi ngày ngày lo lắng, Từ Tăng Thọ oán giận Kiến Văn đế, mỗi ngày lại bất mãn thêm chút ít, bản tấu của Yến Vương vừa dâng lên, hắn ta là người đầu tiên vỗ tay hoan hô.

Cái tên Hoàng đế suốt ngày cùng đám nho sinh chi, hồ, giả, dã kia, sớm nên bị mắng rồi!

“Tứ đệ, chuyện này để ta suy nghĩ thêm.”

Từ Huy Tổ cau mày, Từ Tăng Thọ bất mãn vỗ bàn một cái: "Cái này cũng phải suy nghĩ sao? Đại ca cũng muốn giống Hoàng đế không thèm để ý thân tình?”

“Càn rỡ!” Từ Huy Tổ nổi giận: "Sao có thể vô lễ với bệ hạ như thế!”

“Hừ!”

Từ Tăng Thọ bĩu môi, hoàn toàn không để ý đến cơn giận của Từ Huy Tổ. Từ nhỏ cùng nhau lăn lộn trong bùn đất, lại cùng lần mò, rèn luyện trên thao trường, thậm chí nơi chiến trường đẫm máu, vẫn cùng nhau đồng hành, hai huynh đệ bọn họ đã quá hiểu đối phương.

Từ Huy Tổ không phải thật sự tức giận, Từ Tăng Thọ biết, nên không sợ hãi.

“Đại ca, chuyện giữa Hoàng đế và Yến Vương, chúng ta không bàn. Vương Phi là người thân của chúng ta, chất nhi cũng vậy. Nhị tỷ bây giờ đang sống ra sao? Đại tỷ gửi thư ủy thác chất nhi cho chúng ta, nếu chúng ta không quan tâm, chúng ta còn là con người sao? Phụ thân lúc lâm chung đã dặn dò chúng ta như thế nào, đại ca còn nhớ không?”

Nói đến đây, vành mắt Từ Tăng Thọ đã đỏ hoe. Vị Tả Đô Đốc oai phong lẫm liệt ngày thường, hôm nay trước mặt huynh trưởng nhà mình lại có cảm giác khóc không thành tiếng.

Từ Huy Tổ im lặng, nắm đấm đặt trên bàn siết chặt, đập mạnh xuống.

Rầm một tiếng, chân bàn gỗ hồng khảm vào gạch lát nền, sâu đến nửa tấc.

Bên trong thành Nam Kinh sóng ngầm trào dâng mãnh liệt.