Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thanh Hoà

Chương 43-3: Chọn phe phái

« Chương TrướcChương Tiếp »
Phủ Bắc Bình, vào ngày lên đường, ba huynh đệ Chu Cao Si bái biệt Yến Vương và Yến Vương Phi, nghi trượng Thế tử, thân Vương và Quận vương đều được miễn trừ, chỉ mang theo thị vệ, tùy tùng, người ngựa đơn giản, khởi hành đi về phía Nam Kinh.

Vì lo cho sức khỏe của Chu Cao Sí, Yến Vương hạ lệnh Công Chính Vương phủ, sai thợ thủ công cải tạo xe ngựa cho Thế tử, độ cao thấp hơn xe ngựa thân Vương một bậc, thang lên xuống, ngựa kéo xe đều phải lắp theo quy chế hoàng tôn. Cửa gỗ và bình phong ngăn cách bên trong đều dùng sơn đỏ. Chiếu, ghế dựa, đệm ngồi, màn che, rèm đỏ, đều được sửa lại theo quy chế thân Vương.

Để Chu Cao Sí ngồi được thoải mái hơn, Yến Vương Phi đã đích thân chuẩn bị mọi thứ bày biện trong xe, lót thêm đệm ngồi, bỏ tay vịn, thêm ghế dựa, mới miễn cưỡng hài lòng.

Theo quy chế, Quận vương không được dùng xe lớn, chỉ ngồi xe ngựa thông thường, kích thước cao thấp đều kém hơn xe của Thế tử, càng không thể so sánh với nghi trượng của Yến Vương.

Chu Cao Hú quen cưỡi ngựa, dứt khoát phẩy tay không muốn ngồi xe. Chu Cao Toại cũng không muốn ở chung xe với Thế tử, định cùng nhị ca cưỡi ngựa.

Yến Vương Phi không lay chuyển được hai nhi tử, đành cầu cứu Yến Vương.

Yến Vương phất tay áo một cái, cưỡi ngựa cái quái gì, ngồi xe! Vô cùng cứng rắn, không cho Chu Cao Hú và Chu Cao Toại cơ hội kháng cáo biện hộ.

Vậy là, sau xe lớn của thế tử Chu Cao Sí, lại nối thêm một chiếc xe nhỏ của Quận vương Chu Cao Hú.

Chu Cao Toại định lưu manh đến cùng, nhất quyết không cho Chu Cao Sí mặt mũi, bỏ xe lớn thoải mái, chạy đến chen chúc với Chu Cao Hú trong xe ngựa nhỏ.

Thấy ba huynh đệ như vậy, Yến Vương và Yến Vương Phi đều đau đầu. Yến Vương đành phải buông ra lời tàn nhẫn, ở nhà như thế nào tạm thời không bàn, đến kinh thành nhất định phải là châu chấu trên cùng một sợi dây, ai dám phản nghịch, đừng trách lão tử lấy roi quất chết!

Hồng Vũ đế quen dùng roi đánh người, từng quất chết đại thần ngay trên triều. Yến Vương kế thừa tính cách, sở thích của lão phụ thân, nhà khác là gậy gộc đòn roi sinh ra hiếu tử, đổi sang lão Chu gia, chính là dưới đòn roi mới thấy được bản lĩnh!

Yến Vương đã có lời, ba huynh đệ ngay lập tức biết điều, trở nên ngoan ngoãn hẳn. Chu Cao Sí ngồi nghiêm chỉnh trong xe lớn, hai hoạn quan bên cạnh hầu hạ, Chu Cao Hú và Chu Cao Toại ngồi trong xe ngựa nhỏ Quận vương, chụm đầu vào nhau thì thà thì thầm, cũng không biết đang nói gì.

Ngoài sáng là đội hộ vệ tám trăm người, trong tối, Yến Vương cũng tự có an bài, người khác không biết được mà thôi.

Thẩm Tuyên và một người nữa được điều động từ Hữu Vệ Yến Sơn - Nghê Thiên Hộ cùng gánh vác trách nhiệm dẫn đầu đoàn, hai người cưỡi ngựa, một trước một sau, dọc đường không ngừng đưa tin về, tra xét xung quanh, còn vẽ tạm bản đồ sơ sài, phòng tuyến, thành trì thấy được đều có đánh dấu. Hành động này, không giống như hộ vệ cho ba huynh đệ Chu Cao Sí tiến kinh, ngược lại giống như đang chuẩn bị cho tác chiến sau này.

Giữa đường nghỉ ngơi, Mạnh Thanh Hòa bị gọi đến trước xe ngựa của Cao Dương Quận vương. Cửa trước mở ra, Chu Cao Toại mặt còn non nớt cũng không cần hoạn quan truyền lời, trực tiếp vẫy tay bảo hắn vào: "Ngươi chính là Mạnh Thập Nhị Lang? Ta có nghe huynh trưởng nói qua về ngươi, vào đây, ta có lời muốn hỏi ngươi."

Mạnh Thanh Hòa theo bản năng quay đầu lại. Thẩm Thiên Hộ đang ở phía trước cảnh giới, ngược lại, Nghê Thiên Hộ đang ở gần đó, nhưng hai người không quen biết.

"Sao thế?" Chu Cao Toại thấy Mạnh Thanh Hòa chần chừ không nhúc nhích, sắc mặt dần không kiên nhẫn.

Biết rõ vị này cũng không dễ chọc, nhất định phải thuận theo, Mạnh Thanh Hòa vội vàng nói: "Thuộc hạ tuân mệnh."

Nói xong, bước lên bậc thang, nhảy lên xe, động tác cũng xem như nhanh nhẹn.

Không gian trong xe không nhỏ, bố trí cũng khá thoải mái. Cao Dương Quận vương đang buồn chán lật xem một cuốn binh thư, cả người dựa nghiêng vào thành xe ngáp một cái.

Chu Cao Toại gọi Mạnh Thanh Hòa đến cũng do buồn chán. Vừa hay nghe Vương Toản nói về Mạnh Thập Nhị Lang này, hứng thú dâng lên, dứt khoát gọi hắn đến giải sầu.

Hoàng tử, hoàng tôn, chỉ cần không gϊếŧ người phóng hỏa, dù có tùy hứng đến mấy, người khác cũng chỉ có thể chịu đựng.

"Trước khi nhập ngũ ngươi là một thư sinh ư?" Chu Cao Toại cười, lộ ra hai cái răng nanh nhỏ: "Sao lại nghĩ đến việc nhập ngũ? Người đọc sách không phải coi thường quân hán sao?"

Nói đến người đọc sách, Chu Cao Toại vô thức bĩu môi, có thể tưởng tượng được hắn có thành kiến với ba chữ đó đến mức nào.

"Bẩm Công tử, thuộc hạ cũng không có cách nào." Mạnh Thanh Hòa cười khổ một tiếng: "Phụ thân và hai ca ca của thuộc hạ đều bị người Mông Cổ gϊếŧ chết, thuộc hạ còn phải phụng dưỡng mẫu thân góa bụa, chăm sóc quả tẩu và nhi nữ của hai ca ca, nhập ngũ không chỉ vì báo thù cho phụ thân và ca ca, mà cũng để tìm đường sống cho cả nhà."

"Ầy." Chu Cao Toại gật đầu, có hơi bị lời nói của Mạnh Thanh Hòa lay động.
« Chương TrướcChương Tiếp »