Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thanh Hoà

Chương 43-4: Chọn phe phái

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chu Cao Hú buông binh thư trong tay xuống, một tay chống cằm: "Cô nghe nói, nhà ngươi vốn có vài chục mẫu ruộng tốt, bị người trong tộc chiếm mất mới bất đắc dĩ tòng quân, đúng không?"

"Bẩm Quận vương, ruộng đất nhà thuộc hạ sau khi thương lượng ổn thoả mới bán cho người trong tộc."

Cao Dương Quận vương có thể nói như vậy, Mạnh Thanh Hoà thừa hiểu y đã điều tra tư lịch của hắn, chi tiết trong việc bán đất này có khi y còn biết nhiều hơn Mạnh Thanh Hoà, nhưng Mạnh Thanh Hoà không thể thuận theo thừa nhận. Việc của nhà bọn họ và Mạnh Quảng Hiếu là nội tộc, cho dù có bóp chết, bọn họ cũng đều mang họ Mạnh. Huống hồ, nếu hắn thừa nhận hắn bị ép vào đường cùng mới đi tòng quân, thì tất cả những gì hắn làm trước đó, vì phụ thân, vì ca ca báo thù, danh tiếng đại nghĩa và Hữu Hiếu, đều sẽ như nước chảy mây trôi, tan biến sạch.

Chu Cao Hú không đơn giản như những gì được viết trong sử sách. Y đúng là không kế thừa đầu óc mưu lược của Yến Vương, cũng không bằng tâm kế của đại ca Chu Cao Sí, nhưng nếu xét theo tiêu chuẩn tương đối mà nói, Phượng Tử Long Tôn như y, lại là đích tôn của Hồng Vũ đế, có thể là người đơn thuần sao?

Chưa hiểu rõ ý đồ của Chu Cao Hú, khi nói chuyện nhất định phải cẩn thận.

"Ngươi đúng là khôn khéo." Chu Cao Hú cười lạnh một tiếng: "Thảo nào đại sư Đạo Diễn luôn nói ngươi thông minh."

"Thuộc hạ không dám." Mạnh Thanh Hòa cân nhắc một lát, mở miệng nói: "Chuyện người trong tộc, chắc hẳn Quận vương đã rõ. Nhưng dù sao thuộc hạ cũng họ Mạnh, huống hồ khi thuộc hạ nhập ngũ, người trong tộc cũng đã tặng tiền, tộc lão cũng hứa sẽ quan tâm đến gia quyến. Lời thuộc hạ nói xuất phát từ nội tâm, tuyệt không phải lừa gạt Quận vương."

“Chẳng lẽ ngươi không có chút oán hận nào sao? Vật vốn là của ngươi lại rơi vào tay người khác, ngươi không muốn giành lại?”

Mạnh Thanh Hòa bắt đầu toát mồ hôi lạnh, vị này đang nói chuyện của hắn, hay là có ý khác vậy?

“Bẩm Quận vương, thuộc hạ vẫn là câu nói đó, thuộc hạ họ Mạnh. Huống hồ, cho dù không có ruộng đất mà phụ thân, ca ca tích lũy, thuộc hạ có tay có chân, cũng không phải vô dụng, tự nhiên có thể nghĩ cách gây dựng cơ nghiệp, chưa chắc sẽ thua kém những thứ đã mất kia.”

Chu Cao Hú nhướng một bên lông mày: "Gây dựng cơ nghiệp khác?”

“Vâng.” Mạnh Thanh Hòa cũng bắt đầu liều mạng: "Tứ Hải Bát Hoang, thiên hạ rộng lớn như vậy, hà cớ gì cứ chăm chăm mấy mảnh ruộng đất nhỏ bé mà phụ thân, ca ca đã gây dựng? Giống như giặc Mông Cổ trên thảo nguyên, nhân sinh không có chút chí hướng nào.”

“Nói rõ chút?”

Nghe Mạnh Thanh Hòa nói lời hay, hai mắt Chu Cao Toại sáng lên, Chu Cao Hú cũng ngồi thẳng người.

“Hoàng đế triều ta anh minh thần võ, Vương gia và các phiên Vương cũng là võ uy hiển hách, tàn dư của nhà Nguyên mỗi lần xâm phạm biên ải, nhiều lần bị đánh, vẫn không rút ra được bài học, năm sau vẫn tiếp tục đến, đủ để chứng minh bọn họ thực sự vụng về không chịu nổi, càng không có chí hướng, mục tiêu nhân sinh.”

Sau khi thả lỏng, đầu óc Mạnh Thanh Hòa xoay chuyển rất nhanh, gạt bản thân ra, hướng chủ đề về phía người Mông Cổ, hẳn sẽ an toàn hơn.

“Các nước Tây Vực thời Đường, con đường Trà Mã thời Tống, từ thời Thái Tổ, phiên bang liên tục quy về bản đồ chúng ta, liên miên không dứt, thiên hạ không chỉ có một Đại Minh. Đó là lý do vì sao thuộc hạ nói người Mông Cổ ngu xuẩn.”

“Không chỉ có một Đại Minh?” Chu Cao Toại gõ gõ đầu gối: "Lời ngươi nói hay đấy.”

“Chỉ là một chút kiến giải của thuộc hạ.”

Nói đến đây phải dừng, Mạnh Thanh Hòa ngậm miệng không hé răng. Chu Cao Toại và Chu Cao Hú cũng trầm ngâm.

Trong chốc lát, bầu không khí trong xe trở nên yên tĩnh đến lạ thường.

Hồi lâu, Chu Cao Hú lên tiếng: “Mạnh Bách Hộ.”

“Có thuộc hạ.”

“Hay Cô ở trước mặt phụ Vương, xin cho ngươi một ân điển, để ngươi quay về làm dân hộ?”

Mạnh Thanh Hòa ngẩng đầu lên, có chút khó hiểu.

“Với tài năng của Mạnh Bách Hộ, chỉ ở chiến trường chém gϊếŧ thật đáng tiếc, đi thi khoa cử, vào triều làm quan, ắt sẽ có thành tựu lớn.”

“Thuộc hạ không đáng được Quận vương khen ngợi. Thuộc hạ thật sự tài sơ học thiển, hơn nữa đã quen làm một quân hán, chỉ có thể tạ ơn ý tốt của Quận vương.”

“Đã như vậy, Cô cũng không miễn cưỡng, làm quân hán cũng không có gì không tốt.”

Giọng điệu của Cao Dương Quận vương rất tùy ý, không giống như đang tức giận, Mạnh Thanh Hòa hơi thở phào nhẹ nhõm.

Cửa ải hôm nay có thể miễn cưỡng thông qua rồi chứ?

Chọn phe phái gì đó, bây giờ còn quá sớm.

Vĩnh Lạc là một vị Hoàng đế sống thọ, hơn nữa rất thích đánh trận, vị trí của Chu Cao Sí thoạt nhìn mong manh, thực ra lại rất vững chắc. Tranh giành giữa phụ tử, huynh đệ hoàng thất, hắn đừng nên dính dáng quá nhiều thì hơn.

Trước có Lương Quốc Công Lam Ngọc, sau có Đại Học Sĩ Giải Tấn, hai người này không đứng sai phe nhưng đều bị hố, bản thân Mạnh Thanh Hoà hắn có đức hạnh gì, xen vào chuyện tranh đấu kia, chẳng khác nào tự tìm cái chết.

Từ trong xe của Cao Dương Quận vương lui ra, Mạnh Thập Nhị Lang mới dám lau mồ hôi lạnh.

Dù đang chơi trò mạo hiểm, nhưng lấy mạng ra để đặt cược, đúng là quá kí©h thí©ɧ. rồi.

Chưa kịp lau xong mồ hôi, lại có một hoạn quan cười hì hì tiến lên, nói Thế tử có lời mời.

Mạnh Thanh Hòa khóc không ra nước mắt, hắn phạm Thái Tuế sao?

Muốn nhăn nhó cũng không được, Thế tử triệu kiến phải cười, nhất định phải cười!

Đừng tưởng Chu Cao Sí tâm rộng, người phúc hậu, dễ nói chuyện, nếu bị hắn ta ghi thù, đời này của Mạnh Thập Nhị Lang coi như xong.

Thẩm Tuyên cưỡi ngựa đến, hỏi rõ sự tình, vỗ vai Mạnh Thanh Hòa: "Bảo trọng, Thế tử rất độ lượng.”

Đổi lại bình thường, được Thẩm Thiên Hộ vỗ vai, Mạnh Bách Hộ sẽ trốn đến nơi không người cười toe toét một trận.

Bây giờ, hắn cũng cười toe toét, nhưng trong lòng chỉ muốn gào khóc thật to!

Đây là ngày gì vậy? Ngày xui nhất đời hắn hả?
« Chương TrướcChương Tiếp »