Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thanh Hoà

Chương 44-2: Mạnh Thập Nhị Lang vô cùng chấn động

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mạnh Thanh Hòa vừa làm vừa suy nghĩ, tay vẽ phác thảo cải tạo thành đất, trong đầu nghĩ cách bố trí cho gia quyến và tộc nhân. Chu Cao Sí ra lệnh Vương An dời bàn vuông trước mặt đi, chăm chú nhìn bản đồ phòng thủ thành dần hoàn chỉnh dưới ngòi bút của Mạnh Thanh Hòa.

Theo thời gian trôi qua, nụ cười trên mặt Chu Cao Sí dần biến mất, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, ngón tay mũm mĩm gõ vào đầu gối, thói quen của khi suy nghĩ của Yến Vương cũng ảnh hưởng đến cả ba huynh đệ Chu Cao Sí.

Bản vẽ hoàn thành, Mạnh Thanh Hòa yên lặng ngồi sang một bên, đợi Chu Cao Sí hỏi tiếp.

Thứ hắn vẽ, là phiên bản tổng hợp của Vạn Lý Trường Thành và Cổ Thành Lâu mà đời sau hắn đã từng nhìn thấy. Nhiều nơi không hiểu rõ lắm, chỉ có thể hoạ đường nét đơn giản. Nhưng trong mắt Chu Cao Sí, bản vẽ như thế này đã hiếm có lắm rồi, đủ để thấy người phác hoạ bản đồ có tâm tư khéo léo, tỉ mỉ nhường nào.

Hồi lâu sau, Chu Cao Sí mới khen ngợi: "Mạnh Bách Hộ đúng là đại tài."

"Thuộc hạ không dám nhận."

Ai từng lăn lộn trên thương trường đều hiểu, cấp trên khen thưởng, nhất định phải khiêm tốn, không muốn cũng phải khiêm tốn, trừ khi không muốn có lần sau.

"Xứng đáng, chắc chắn xứng đáng nhận."

Chu Cao Sí lại hỏi thêm vài chỗ không hiểu, đều là những chỗ Mạnh Thanh Hòa nhớ không rõ, giải thích có chút khó khăn.

"Bẩm Thế tử, thuộc hạ chỉ đang nói suông, cụ thể có khả thi hay không, còn phải hỏi ý kiến của những thợ thủ công có kinh nghiệm."

"Ngươi nói đúng, là Cô nóng lòng."

Chu Cao Sí quả thực là người độ lượng, không vì thế mà trách cứ Mạnh Thanh Hòa. Thuận tay cầm lấy giấy bút Mạnh Thanh Hòa đã dùng, viết một bức thư ngắn, cùng với bản vẽ cho vào phong thư đưa cho Vương An.

"Bảo Thẩm Thiên Hộ phái người, về Bắc Bình dâng lên phụ Vương."

"Nô tài tuân mệnh."

Chu Cao Sí bề ngoài ôn hòa, nhưng làm việc lại nhanh chóng, dứt khoát.

"Đừng quên nói, bản vẽ này là do Mạnh Bách Hộ dâng lên."

"Vâng."

Mở miệng đã bán cho Mạch Bách Hộ một phần nhân tình, hơn nữa làm rất lưu loát, sạch sẽ.

Không cần nói rõ, người thông minh sẽ tự biết ơn.

Vương An cầm phong thư đẩy cửa hông ra, vừa vặn nhìn thấy Thẩm Tuyên đang đợi ở ngoài xe.

"Đã là giờ Mùi, Vương Thính Sự có thể xin chỉ thị của Thế tử, có nên khởi hành ngay không?"

Thanh âm của Thẩm Tuyên truyền đến, tai Mạnh Thanh Hòa khẽ động, vẻ mặt không đổi.

Chu Cao Sí nghe xong, gật đầu nói: "Mọi việc nghe theo sự sắp xếp của Thẩm Thiên Hộ."

Đoàn người lên đường, Mạnh Thanh Hòa đương nhiên phải xuống xe rời đi, không ngờ lại bị Chu Cao Sí giữ lại.

"Cô và Mạnh Bách Hộ vừa gặp như đã thân, vẫn còn vấn đề muốn thỉnh giáo."

Mạnh Thanh Hòa có thể nói gì? Nói hắn không muốn được Chu Cao Sí thỉnh giáo?

Minh Nhân Tông tương lai dù có độ lượng đến mấy cũng sẽ bẻ đầu hắn ngay.

Đoàn người sắp lên đường, Thẩm Tuyên không thấy Mạnh Thanh Hòa từ xe ngựa lớn của Thế tử đi ra, ngược lại là Vương An hầu hạ Thế tử đến bàn bạc với y, nói Thế tử có thư tín cần đưa về Bắc Bình, phải điều động vài hộ vệ.

Thẩm Tuyên nhíu mày, đôi mắt đen sẫm hơi khép lại, nhìn về phía xe ngựa bên phía Cao Dương Quận vương, quả nhiên lại có hoạn quan đang chạy vội tới.

"Thẩm Thiên Hộ?"

Vương An thấy Thẩm Tuyên không trả lời, lại nhắc nhở: "Thế tử còn đang đợi."

Thẩm Tuyên gật đầu, gọi ba kỵ binh xuất thân từ Tả Vệ Yến Sơn, dặn dò một hồi, ba người mang theo thư tín, lập tức quay đầu trở về Bắc Bình.

Nghê Thiên Hộ đồng hành cưỡi ngựa đến, liếc nhìn hướng kỵ binh rời đi: "Chẳng lẽ Thế tử có việc gì sai bảo?"

"Phải.”

Nghê Thiên Hộ lại hỏi mấy câu, Thẩm Tuyên chỉ nói là thư tín của Thế tử, còn nội dung thư viết gì, y không biết.

"Thật sự không biết?"

Biểu cảm của Thẩm Tuyên lập tức lạnh đi vài phần: "Thật sự như vậy, Tuyên vẫn còn việc, không tiện tiếp đón."

Nói xong, giật dây cương, chiến mã đỏ tía hí lên một tiếng, phi lên dẫn đầu đoàn xe.

Nghê Thiên Hộ đứng tại chỗ, sắc mặt có chút khó coi.
« Chương TrướcChương Tiếp »