Chương 44-3: Mạnh Thập Nhị Lang vô cùng chấn động

Trong xe, Chu Cao Sí bảo hoạn quan lấy bàn cờ ra: "Đường phía trước còn dài, không bằng để Cô lĩnh giáo một chút kỹ thuật chơi cờ của Mạnh Bách Hộ?"

Nhìn bàn cờ hình vuông hoạn quan vừa bày và hai hộp quân đen trắng, Mạnh Thanh Hòa cười khổ: "Thế tử, thuộc hạ thật sự không biết chơi."

Cầm kỳ thư họa, một trong tứ nghệ, vậy mà lại không biết? Chu Cao Sí có chút kinh ngạc.

"Bẩm Thế tử, loại cờ này, thuộc hạ thực sự không biết." Mạnh Thanh Hòa gãi cằm: "Cờ tướng thì còn tạm."

Bắt chước tiền bối xuyên việt, lấy cờ caro để lấp liếʍ cho cờ vây?

Mạnh Thanh Hòa bĩu môi, cờ caro hay còn gọi là cờ năm quân, tương truyền có nguồn gốc từ thời Hoàng Đế, lịch sử còn lâu đời hơn cả cờ vây. Người Trung Hoa cổ đại phát minh ra cờ vây, mà ngươi nghĩ bọn họ chưa từng thấy cờ năm quân? Thật sự coi thường chỉ số IQ của người xưa quá đấy?!

Chơi cờ năm quân với người có chỉ số thông minh cao như Chu Cao Sí? Mạnh Thanh Hòa tỏ vẻ, hắn xin phép không nhận.

"Cờ tướng? Cũng được." Chu Cao Sí nói: "Mạnh Bách Hộ chinh chiến sa trường, đương nhiên thích loại này hơn, là Cô sơ suất."

Hoạn quan đổi bàn cờ, lấy ra bộ cờ tướng bằng ngà voi.

Mạnh Thanh Hòa lại líu lưỡi, quả nhiên là con cháu hoàng tộc, thật xa xỉ!

Dọc đường, Mạnh Thanh Hòa và Chu Cao Sí chém gϊếŧ mấy phen trên bàn cờ, hoạn quan hầu hạ bên cạnh cũng hăng hái bừng bừng.

Chu Cao Sí đối nhân xử thế hòa nhã, người hầu hạ bên cạnh hắn ta, chỉ cần tuân thủ quy củ, hơi buông lỏng chút cũng không sao.

Cờ hạ được một lúc, bụng Chu Cao Sí đột nhiên kêu lên vài tiếng, không cần phân phó, lập tức có hoạn quan dâng điểm tâm lên.

Năm đĩa điểm tâm, một ván cờ còn chưa đánh xong, đều đã sạch bách.

Chu Cao Sí vẫn chưa ăn no, lại bảo hoạn quan đi lấy thêm.

“Mạnh Bách Hộ dùng một chút không?”

“Tạ Thế tử, thuộc hạ không đói.”

Trong xe yên tĩnh, Mạnh Thanh Hòa lập tức nhận ra lời nói của mình có phần đường đột, may mắn Chu Cao Sí không tức giận, ngược lại vỗ bụng một cái: "Cô vốn như thế này, cũng không có cách nào.”

Lại cầm lấy một miếng điểm tâm, trên mặt thoáng hiện vẻ chua xót: "Cô cũng muốn noi gương phụ Vương cưỡi ngựa giương roi, tiếc là…”

Mạnh Thanh Hòa hiểu tâm trạng của Chu Cao Sí, dù là nam nhân hay nữ nhân, ai mà chả mơ ước có thân hình đẹp, bản thân hắn, không phải cũng ngày ngày hoài niệm cơ bụng tám múi sao?

Đối với Chu Cao Sí mà nói, lúc nào cũng phải đối mặt với phụ Vương cao lớn uy mãnh, hai người đệ đệ cũng có xu hướng thân cao tám thước, cuộc sống trôi qua rất gian nan.

Đều cùng phụ mẫu sinh ra, chỉ có Chu Cao Sí trưởng thành như vậy, Yến Vương cũng không mấy chào đón hắn ta, không trở nên xấu xa độc ác, cũng không vặn vẹo, thực sự không dễ dàng.

Nhưng nghe nói Hồng Vũ đế rất thích Chu Cao Sí, đích thân chọn hắn ta làm Thế tử Yến Vương.

Không lẽ mấy lão nhân đều yêu quý tôn tử mập mạp?

Đầu thì nghĩ loạn cả lên, nhưng miệng vẫn phải ngậm chặt.

Mạnh Thanh Hòa cúi đầu, nghiêm túc nghiên cứu bàn cờ.

Có lẽ do nghĩ đến chuyện không vui, Chu Cao Sí không còn tâm trạng ăn uống. Bảo hoạn quan dọn đĩa đi, khuôn mặt hiền hậu hiếm khi mang theo một tia u uất: "Tình cảnh của Cô, hẳn Mạnh Bách Hộ cũng hiểu rõ.”

Chủ đề đột nhiên chuyển đổi, đầu óc Mạnh Thanh Hòa ong một tiếng, ải của Cao Dương Quận vương vừa qua, Thế tử lại đến?

Có sự chuẩn bị trước đó, nếu hắn thẳng thừng từ chối, đúng là quá không biết điều.

Nhưng không từ chối… bây giờ thực sự chưa phải lúc chọn phe đâu… các vị gấp cái gì chứ…

Thời Vĩnh Lạc đế, địa vị Thế tử của Chu Cao Sí không thay đổi, nhưng cuộc sống của những người bên cạnh Chu Cao Sí không mấy tốt đẹp. Ngoại trừ những người ẩn nấp tương đối sâu, phần lớn đều đã được Cẩm Y Vệ chiêu đãi miễn phí. Tuy vẫn có người còn sống bước ra khỏi Chiếu Ngục, nhưng lại ít đến đáng thương.

Nghĩ đến đây, lưng Mạnh Thanh Hòa bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

Không được, không thể để Thế tử nói thẳng ra, nếu nói ra, hắn sẽ không còn đường lui nữa!