Chương 45-1: Mạnh Bách Hộ, lưỡi không xương, trăm đường lắt léo!

Đi ra khỏi lều lớn của Thẩm Tuyên, bị gió đêm thổi qua, đầu óc choáng váng của Mạnh Thập Nhị Lang cuối cùng cũng tỉnh táo hơn nhiều.

Nâng cánh tay lên ngửi, một mùi thảo dược thoang thoảng.

Vết thương dường như vẫn còn lưu lại cảm giác mát lạnh của đầu ngón tay, không hiểu sao tai lại nóng lên.

Tuổi nhỏ đi, da mặt hắn cũng mỏng hơn sao?

Tới gần nhìn kỹ, tướng mạo Thẩm Tuyên quả thực rất hút hồn. Trên người không có mùi hương gì, chỉ mang theo luồng khí sắc bén như gió lạnh nơi biên ải phương Bắc, thanh tao như tuyết.

Lần đầu tiên được thấy đôi mắt đen láy của y phản chiếu hình bóng mình. Mạnh Thanh Hoà thẩm cảm tạ bản thân đã cố gắng kiên trì, tăng lượng thức ăn, mặc dù vẫn còn không đủ nhìn, nhưng ít nhất đã có thêm chút thịt, không còn là cây tre gió thổi là ngã, tay bóp là vỡ nữa!

Nhịn không được nhếch khoé miệng, nhưng lập tức hít hà một tiếng, không cởi y phục, hắn còn không nhận ra mình bị thương. Vừa cởϊ áσ ngoài, Mạnh Thanh Hòa cũng giật mình, chưa kể đến vết xước ở vai và cánh tay, ngay bụng còn thêm cả mảng bầm xanh, chỗ nghiêm trọng đã chuyển thành màu tím.

Thẩm Tuyên đích thân bôi thuốc cho hắn, khiến Mạnh Bách Hộ kinh ngạc đến mức nửa ngày không nói nên lời.

Sau khi bôi thuốc xong, Thẩm Tuyên lùi lại hai bước, vừa dùng khăn lau tay, vừa đánh giá hắn từ trên xuống dưới, vô tình nói một câu: "Tốt hơn một chút, nhưng vẫn giống như tiểu cô nương.”

Mạnh Thập Nhị Lang lập tức cạn lời.

Nghĩ đến đây, Mạnh Thanh Hòa lắc đầu, điều kiện cơ thể bẩm sinh có giới hạn, dù cố gắng đến mấy, e rằng hắn vẫn là dáng vẻ này. Có thể tăng thêm chút thịt đã phải tạ ơn trời đất.

Một đội vệ binh tuần tra từ phía đối diện đi đến, người dẫn đầu nhận ra Mạnh Thanh Hòa, hai bên trao đổi khẩu lệnh, lướt qua nhau, không nói thêm một lời..

Chuyện chiến mã phát điên hôm nay nhanh chóng lan truyền trong đám hộ vệ, nếu không tận mắt chứng kiến, cũng có thể tưởng tượng được sẽ nguy hiểm ra sao. Biên quân có kinh nghiệm đều biết, võ nghệ cao cường đến mấy cũng không thể chống lại chiến mã phát rồ, Mạnh Thanh Hòa chỉ bị thương nhẹ, đã là vô cùng may mắn.

Chiến mã hoảng sợ nọ vào lúc chạng vạng đã tắt thở, được vài hộ vệ đào một hố sâu chôn xuống.

Thịt ngựa như vậy không thể ăn được, không phải vì nó không ngon, biên quân đã bao giờ đặt nặng vấn đề mùi vị đâu. Không động đến, vì trông như chiến mã đã ăn phải loại cỏ độc nào đó, cỏ này chỉ mọc ở biên giới phương Bắc, nên những biên quân già dặn sẽ nhận ra ngay.

Bọn họ ăn thịt ngựa bị nhiễm cỏ độc, cũng sẽ không chết người, nhưng mấy canh giờ sau đó sẽ phải chịu nỗi đau đớn cào xé tâm can.

Khi Thẩm Tuyên bôi thuốc cho Mạnh Thanh Hòa, y đã nói với hắn, bây giờ không thể truy cứu lộ liễu, sau này nhất định sẽ cho hắn một lời giải thích.

Nếu trước đây Mạnh Thanh Hòa chỉ nghi ngờ, thì bây giờ đã khẳng định, việc hắn gặp nguy hiểm chắc chắn do người khác hãm hại.

“Bây giờ không thể truy cứu?”

Mạnh Thanh Hòa trở về lều, buông rèm vải, thay một bộ võ phục mới, khoanh chân ngồi xuống, lặng lẽ suy tư.

Ánh lửa bị chặn bên ngoài, trong lều tối om, nhưng đôi mắt đen láy của Mạnh Thanh Hoà lại càng thêm sáng.

Đêm càng về khuya, Chu Bách Hộ và Cao Tổng Kỳ đi tuần quay về, thấy Mạnh Thanh Hòa vẫn chưa ngủ, có chút kinh ngạc.

“Mạnh Bách Hộ vẫn chưa nghỉ ngơi ư?” Ngửi thấy trong lều thoang thoảng mùi thảo dược, Chu Vinh lại hỏi: "Lại bị thương đúng không?”

“Không có gì đáng ngại.” Mạnh Thanh Hòa cười cười, hắn chỉ đang suy nghĩ, quá nhập tâm nên quên mất thời gian.

“Nghỉ ngơi sớm đi, giờ mão ngày mai chúng ta phải lên đường.”

Chu Bách Hộ và Cao Tổng Kỳ đều mặc nguyên y phục, cứ vậy nằm xuống, một lát sau, trong lều đã vang lên tiếng ngáy.

Mạnh Thanh Hòa đã quen với việc chung sống với quân hán, khi canh gác đài quan sát, cứ đến nửa đêm, tiếng ngáy trong hầm vang lên như sấm sét, liên tiếp nối đuôi, suốt đêm không ngừng.

Ban đầu hắn không ngủ được, đến sau này, cứ nghe tiếng ngáy là buồn ngủ, khả năng thích nghi quá đáng sợ, vỏn vẹn còn chưa đầy nửa tháng.