Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thanh Hoà

Chương 45-2: Mạnh Bách Hộ, lưỡi không xương, trăm đường lắt léo!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mạnh Thanh Hòa vừa ngáp vừa cảm thán khả năng thích nghi của mình quá trâu bò. Vừa nằm xuống, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, Thẩm Tuyên ngủ say trông thế nào nhỉ?

Có lẽ nên tìm cơ hội để lén xem… đương nhiên, làm gì thì làm, phải đảm bảo an toàn cho bản thân trước.

Dưới sự mát mẻ của thảo dược và tiếng ngáy bên tai, Mạnh Thập Nhị Lang chìm vào giấc ngủ. Trong mơ lại thấy con sói thảo nguyên từng ngoạm chặt cổ hắn không buông, không giống như trước, lần này, con sói thảo nguyên nọ không cắn nữa, mà ấn hắn dưới móng vuốt, liếʍ vài cái.

Giống như chưa nghĩ ra nên bắt đầu ăn từ đâu, dứt khoát nếm thử mùi vị trước…

Ngày hôm sau, trời chưa sáng, đoàn người đã nhổ trại lên đường.

Lều của Thế tử và Quận vương được thu dọn gọn gàng, chiến mã kéo xe hí vang trong nắng sớm, những ngọn cỏ mới mọc còn đọng sương, làm ướt mặt giày, hơi thở phả ra có thể thấy rõ làn khói trắng nhạt, thoắt ẩn thoắt hiện.

Thẩm Tuyên mặc võ phục xanh, dáng người cao ráo, đang cùng Nghê Thiên Hộ sắp xếp hành trình hôm nay.

Mặc dù vóc dáng và tướng mạo của Nghê Thiên Hộ cũng không tệ, nhưng khi hai người đứng cạnh nhau, người khác nhìn thấy đầu tiên, vĩnh viễn sẽ luôn là Thẩm Thiên Hộ.

Đoàn người mang theo chiến mã thay thế, Mạnh Thanh Hòa nhờ Chu Bách Hộ hỗ trợ, chọn một con ngựa cái tính tình hiền lành. Lúc đang bận rộn chuẩn bị yên ngựa, hoạn quan Vương An hầu hạ Thế tử chạy đến: "Mạnh Bách Hộ, Thế tử có lời mời.”

“Thế tử?”

Mạnh Thanh Hòa theo Vương An đến trước xe ngựa Thế tử, cửa trước xe mở toang, hai tên hoạn quan đỡ Chu Cao Sí lên xe, còn có một hoạn quan nâng lưng hắn ta, cẩn thận từng li từng tí, sợ Chu Cao Sí giẫm hụt.

Cuối cùng đã lên xe an toàn, Chu Cao Sí ngồi xuống, thở hổn hển, thấy Mạnh Thanh Hòa được Vương An dẫn đến, khuôn mặt hiền hậu nở nụ cười.

“Thuộc hạ bái kiến Thế tử.”

Không kịp để ý đến mặt đất lạnh lẽo phủ đầy sương sớm, Mạnh Thanh Hòa nhanh chóng quỳ gối.

Tối qua hắn đã suy nghĩ rất kỹ, việc chiến mã phát điên bây giờ không thể tra, khả năng lớn nhất, chính là người ra tay có thân phận đặc biệt.

Hắn nghi ngờ, nhưng không có chứng cứ. Điều duy nhất có thể khẳng định là Chu Cao Sí không liên quan đến chuyện này.

“Mạnh Bách Hộ không cần đa lễ, Vương An, mau đỡ Mạnh Bách Hộ dậy.” Chu Cao Sí cười nói: "Ngày hôm qua Cô đã được lĩnh giáo khả năng đánh cờ của Mạnh Bách Hộ, hôm nay muốn cùng Mạnh Bách Hộ chơi thêm vài ván, ý Mạnh Bách Hộ thế nào?”

“Thuộc hạ tuân mệnh!”

Mạnh Thanh Hòa đứng dậy, hắn hiểu ý của Chu Cao Sí, không khỏi sinh ra một tia cảm kích.

Kẻ giở trò quỷ sau lưng vẫn chưa tìm ra, Mạnh Thanh Hòa vẫn đang trong tình trạng nguy hiểm, nói là đánh cờ, thực tế là cung cấp cho Mạnh Thanh Hòa một lớp phòng vệ.

Trong đoàn người, phòng vệ bên cạnh Thế tử là nghiêm mật nhất, Mạnh Thanh Hòa đi theo Chu Cao Sí, muốn lần nữa ra tay với hắn không phải chuyện dễ dàng.

Cách đó không xa, Thẩm Tuyên nhảy lên lưng ngựa, tư thế lưu loát giống hệt báo săn nhanh nhẹn.

Nghê Thiên Hộ cưỡi ngựa đến, hỏi: "Đêm qua Thẩm Thiên Hộ cầu kiến Thế tử?"

Trong ánh sáng ban mai, khuôn mặt Thẩm Tuyên như phẩm ngọc, mắt như sao lạnh, đáy mắt ẩn chứa sát khí đẫm máu: "Làm sao Nghê Thiên Hộ biết được?"

Khi Thẩm Tuyên cầu kiến Thế tử, chỉ có mình y, không kinh động đến bất kỳ ai. Lúc đó Nghê Thiên Hộ đang tuần tra doanh trại, vậy mà có thể nói ra hành tung của Thẩm Tuyên, chỉ có một cách giải thích, gã vẫn luôn theo dõi nhất cử nhất động của Thẩm Tuyên.

"Chức trách của ta." Nghê Thiên Hộ cũng không phải người dễ đối phó, có thể hỏi thẳng như vậy, đương nhiên gã đã chuẩn bị sẵn đối đáp: "Ngoài lều của Thế tử và Quận vương đều bố trí hộ vệ, canh giữ suốt đêm. Ban đêm Thẩm Thiên Hộ cầu kiến Thế tử, đương nhiên ta sẽ biết."

Dừng một chút, thần sắc của Nghê Thiên Hộ trở nên đặc biệt nghiêm nghị: "Hôm qua, chiến mã dưới trướng của Thẩm Thiên Hộ hoảng sợ, suýt chút đã kinh động đến Thế tử. Ta đã phái người về Bắc Bình bẩm báo Vương gia, tin rằng Thẩm Thiên Hộ có thể giải thích."

Ngụ ý là, đừng tưởng chỉ cần thông qua cửa ải của Thế tử thì có thể yên tâm, Vương gia truy cứu, lỗi của ai người đó phải chịu, gã sẽ không gánh vác cùng Thẩm Tuyên.

Lời nói này của Nghê Thiên Hộ nghe rất chướng tai, giống như cố ý muốn chọc giận Thẩm Tuyên.

Nhưng Thẩm Tuyên không so đo với gã, chắp tay, nói vài câu qua loa, quay đầu ngựa, không có ý định dây dưa thêm.
« Chương TrướcChương Tiếp »