Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thanh Hoà

Chương 45-3: Mạnh Bách Hộ, lưỡi không xương, trăm đường lắt léo!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhìn bóng lưng của Thẩm Tuyên, sắc mặt Nghê Thiên Hộ thay đổi vài lần, cuối cùng chỉ có thể hậm hực quất roi ngựa, cùng đoàn người lên đường.

Dọc đường, Mạnh Thanh Hòa vẫn luôn ở trong xe ngựa của Chu Cao Sí, Chu Cao Sí không chịu được ngồi lâu, mệt mỏi chỉ có thể nằm nghiêng. Chơi cờ nhiều cũng không có ý nghĩa gì, dù sao cờ tướng không giống cờ vây, đánh một ván cũng chả tốn bao nhiêu thời gian.

Rảnh rỗi, Chu Cao Sí sẽ muốn ăn gì đó, điểm tâm một đĩa tiếp một đĩa, nhanh chóng cạn đáy, Mạnh Thanh Hòa nhìn mà khóe mắt giật giật.

Nghe nói Thế tử Yến Vương thích đọc sách, không thích vận động, thường xuyên ngồi trong thư phòng cả ngày, hơn nữa ăn uống vô độ thế kia, muốn không béo cũng khó.

Đây chính là cái gọi ở dưới mí mắt luôn không thấy sao? Hồng Vũ đế chỉ lo quan lại triều đình, lại quên dạy bảo tôn tử mập mạp này, đọc sách không sai, nhưng không thể cả ngày nhốt mình trong phòng, không có việc gì nên ra ngoài đi dạo vài bước, sinh mệnh cũng từ vận động mà ra.

Thấy Chu Cao Sí lại cềm một khối điểm tâm, con ngươi Mạnh Thanh Hoà nhanh chóng đảo qua lại, nói: "Thế tử, thuộc hạ ở quê nhà đã từng nghe được không ít chuyện thú vị, không bằng thuộc hạ kể cho Thế tử nghe để giải sầu?"

"Hửm?"

Chu Cao Sí bị khơi lên hứng thú, điểm tâm cũng không ăn nữa, lau lau tay: "Kể Cô nghe xem."

"Vậy thuộc hạ xin phép lắm lời một phen."

Mạnh Thanh Hòa hắng giọng: "Thuở nhỏ, thuộc hạ từng gặp một ông lão ở quê, tóc bạc như tuyết, lông mày cũng màu bạc, quần áo không giống người triều Minh chúng ta, nhưng lời nói cử chỉ lại vô cùng nho nhã. Thuộc hạ tò mò, hỏi thăm, ông lão nói, tổ tiên của ông ta, khi triều Tống diệt vong đã nhảy xuống biển, bồi táng cùng quân Vương, đáng lẽ phải chết, không ngờ lại được hai con cá lớn cứu sống, lại gặp thuyền buôn, chủ thuyền cũng là người Tống, là thương nhân hải ngoại vừa trở về, còn chưa biết triều Tống đã mất nước..."

Chu Cao Sí quen nghe những lời đạo lý kinh điển của Giáo thụ trong phủ, đây là lần đầu tiên biết đến "chuyện dân gian" như Mạnh Thanh Hoà đang kể, chỉ mới mở đầu, đã chăm chú say sưa, ngay cả điểm tâm cũng quên ăn, hoạn quan trong xe cũng nghe đến nhập tâm.

"...Tổ tiên của ông lão theo thuyền đến vùng hải ngoại, trên đó có người da đen, toàn thân như bôi mực, thân thể cường tráng, đi lại như bay..."

Mạnh Thanh Hòa kể say sưa, dứt khoát phổ cập kiến thức địa lý cho Chu Cao Sí. Trong lịch sử, vị Minh Nhân Tông này chỉ làm hoàng đế có một năm, nhưng khi Vĩnh Lạc đế ra ngoài đánh giặc, chính sự đều do Chu Cao Sí xử lý. Nếu có thể khiến hắn ta quan tâm đến vùng hải ngoại, chuyến đi Tây Dương của Trịnh Hoà sẽ không chỉ dừng lại ở con số bảy, hạm đội nhà Minh sẽ thay đổi cả thế giới.

Tàu chiến vô địch Tây Ban Nha, cướp biển quý tộc Anh, tất cả đều đi đánh cá đi!

Nói liên tục hơn một canh giờ, uống cạn một ấm trà, người nghe và người kể chuyện đều chưa thỏa mãn.

Giữa chừng nghỉ ngơi, Mạnh Thanh Hòa lấy hết can đảm đề nghị, không bằng mời Cao Dương Quận vương và Chu Cao Toại cùng đến nghe chuyện?

Chu Cao Sí cười gật đầu, tự tay rót cho Mạnh Thanh Hòa một chén trà: "Mạnh Bách Hộ vất vả, Cô lấy trà tạ ơn."

Mạnh Thanh Hòa vội vàng nhận lấy chén trà, liên tục nói không dám. Cũng có thể đoán được, sự kiến giải của Chu Cao Sí có chút khác biệt với ý định ban đầu của hắn, hắn cũng không giải thích nhiều, hiểu lầm này cũng không mang ý xấu. Chỉ cần đạt được mục đích, những thứ khác đều là phù du.

"Nghe kể chuyện?"

Chu Cao Hú và Chu Cao Toại nhìn nhau, Thế tử ăn no rững mở?

"Nhị ca, đi không?"

Đúng là Chu Cao Toại đang rất nhàm chán, nhưng không tự ý quyết định, vẫn hỏi ý kiến Chu Cao Hú trước.

Từ hôm qua, sau khi chiến mã của Mạnh Thanh Hoà gặp vấn đề, sắc mặt của Chu Cao Hú vẫn rất khó coi. Bản thân y biết, không phải y ra lệnh động thủ, nhưng dù nhìn thế nào, y cũng là người có hiềm nghi lớn nhất.

Cho dù Mạnh Thanh Hòa sống hay chết, đều đã thành công ly gián quan hệ của y và Thế tử, cũng nói rõ y và Thế tử không hòa thuận.

Trước khi lên đường, lời dặn dò của phụ vương vẫn văng vẳng bên tai, Chu Cao Hú dù ngu ngốc đến mấy, cũng sẽ không phạm sai lầm rõ ràng như vậy.

Rốt cuộc là tên to gan nào làm?
« Chương TrướcChương Tiếp »