Chương 45-4: Mạnh Bách Hộ, lưỡi không xương, trăm đường lắt léo!

Chu Cao Hú từng nghi ngờ Thế tử động thủ, vu oan giá họa không phải là việc mà văn nhân như hắn ta am hiểu nhất sao? Lập tức lại lắc đầu, Thế tử quả thực có tâm kế, nhưng không thích thủ đoạn như vậy, hắn ta cũng không thèm làm.

Vậy, là do hộ vệ có vấn đề?

Nghê Thiên Hộ chỉ biết Thẩm Tuyên gặp Thế tử, không biết Thẩm Tuyên cũng đi gặp Cao Dương Quận vương.

Một sáng một tối, tỉ mỉ giăng ra một cái bẫy.

Một khi trong số các hộ vệ có kẻ cài cắm, sẽ trực tiếp đe dọa đến an toàn của ba huynh đệ Chu Cao Sí, nhất định phải tìm cách diệt trừ tai họa ngầm. Chu Cao Sí và Chu Cao Hú đều cho rằng tạm thời không nên hành động mới là thượng sách, sau khi vào kinh chính là thời điểm tốt nhất để ra tay.

Biết đâu còn có thể bắt được vài con cá lớn.

Trong lòng Chu Cao Sí và Chu Cao Hú hiểu rõ, bình thường tranh cãi đến mặt đỏ tai hồng không sao, đối mặt với kẻ thù bên ngoài phải nhất trí lập trường, huynh đệ đồng lòng!

Nếu không, roi của lão phụ thân sẽ quất rất đau!

"Nhị ca, chúng ta đi không?"

Chu Cao Toại lại hỏi thêm lần nữa, Chu Cao Hú ném binh thư trong tay xuống, đi, sao lại không đi? Y chèn ép Thế tử là một chuyện, người ngoài châm ngòi lại là chuyện khác. Thật sự cho rằng Chu Cao Hú y là một tên võ si chỉ biết đánh đấm, không có đầu óc sao?

Chu Cao Hú và Chu Cao Toại xuống xe ngựa Quận vương, lên xe lớn của Thế tử, một lúc lâu sau, trong xe vang lên tiếng cười lớn của ba huynh đệ Chu Cao Sí, cả đám hộ vệ khó hiểu nhìn nhau.

Thế tử và Cao Dương Quận vương đang diễn cái gì vậy?

Thẩm Tuyên quất roi, ra lệnh cho đoàn người nhanh chóng lên đường. Nghê Thiên Hộ cưỡi ngựa, quay đầu nhìn xe ngựa Thế tử, trên mặt thoáng hiện vẻ u ám.

Trong lòng những người ngoài xe nghĩ gì, tạm thời không bàn đến, không khí trong xe lại hiếm khi hòa thuận.

Chu Cao Toại ngồi xếp bằng trên thảm gấm, tay cầm một đĩa điểm tâm, Chu Cao Sí không ăn nhưng hắn đói bụng.

Hình tượng của Chu Cao Sí và Chu Cao Hú tốt hơn chút, nhưng cũng không nhịn được liên tục hỏi.

Người da đen không có gì lạ, thời nhà Đường đã có nô ɭệ Côn Luân, nhưng người da đỏ thì lần đầu mới nghe. Còn có loại lương thực tên "khoai tây": "khoai lang", "ngô", khiến mọi người vô cùng kinh ngạc.

"Có thật không?" Chu Cao Sí hỏi trước: "Nếu thực sự có loại lương thực này, vậy sản lượng mỗi năm của Đại Minh cũng không cần lo lắng nữa."

"Bẩm Thế tử, thuộc hạ cũng chỉ nghe nói, nhưng ông lão kia khẳng định rất chắc chắn, còn lấy ra vài tập bản đồ có vẽ lại hình ảnh của mấy giống cây đó."

"Thật sao?" Chu Cao Hú cũng ngồi thẳng dậy: "Vị lão gia kia bây giờ ở đâu, có thể tìm được không?"

"Bẩm Quận vương, thuộc hạ gặp ông lão khi còn nhỏ, sau khi kể những điều này cho thuộc hạ nghe, ông lão chỉ nói, đi xa vạn dặm, cuối cùng mới trở về cố hương, chỉ mong lá rụng về cội, đạt được nguyện vọng của tổ tiên. Ngày hôm sau đã không thấy tung tích đâu, thuộc hạ đi tìm rất lâu cũng không gặp lại người. Hỏi người nhà của thuộc hạ, ai cũng nói chưa từng gặp, thuộc hạ còn tưởng mình đã nằm mơ.”

Mạnh Thanh Hòa nói rất chân thành, liên tưởng đến thân phận tổ tiên của ông lão, Chu Cao Sí không khỏi thở dài, Chu Cao Hú và Chu Cao Toại dường như cũng bị lay động. Chu Cao Toại còn kêu la sau khi trở về Bắc Bình, sẽ kể chuyện này cho phụ Vương, mẫu Phi, nhất định sẽ lập bia mộ cho tổ tiên của ông lão.

Thấy lừa được ba huynh đệ đến mức này, Mạnh Thanh Hòa cúi đầu, thầm phục tài kể chuyện của mình.

Ừm, rất đáng tự hào!

Có câu chuyện của Mạnh Bách Hộ, trước khi vào kinh, Chu Cao Hú và Chu Cao Toại không quay lại xe ngựa Quận vương nữa. Tin tức được đưa đến Bắc Bình, Yến Vương Phi niệm một câu A Di Đà Phật. Yến Vương xoa râu ngắn trên cằm, quả nhiên con không nghe lời thì phải đánh! Nói đến việc dùng roi quất, mấy thằng nhãi đó đều ngoan ngoãn.

Hoà thượng Đạo Diễn nhìn công xưởng ngầm dưới đất cuối cùng đã thử nghiệm thành công pháo Hổ Đôn, tay vuốt chuỗi hạt, cười đầy ẩn ý.

Kiến Văn năm thứ nhất, ngày mồng hai tháng năm, đoàn tùy tùng của Thế tử Yến Vương, cuối cùng cũng đến Nam Kinh.

Người ra đón vẫn là Hồng Lư Tự Khanh, có kinh nghiệm tiếp đón Yến Vương lần trước, từ Hồng Lư đến Thiếu Khanh, tất cả đều vận khí đan điền, chuẩn bị đầy đủ.

Không ngờ, Thế tử Yến Vương lần này vào kinh lại nằm ngoài dự đoán của mọi người, hành xử ôn hòa, dung mạo phúc hậu, ngay cả Chu Cao Hú và Chu Cao Toại cũng bị ảnh hưởng, không cố ý gây rắc rối.

Từ Tăng Thọ biết tin ngoại tôn vào kinh, bỏ bê công việc, đích thân ra cổng thành nghênh đón, Từ Huy Tổ nghe nói hắn ta không xin phép đã bỏ chạy khỏi nha môn, tức giận đến mức suýt nữa lại muốn dùng gia pháp.

Theo sự sắp xếp trước, Chu Cao Sí sẽ đến Yến Vương phủ ở Kinh Thành, Chu Cao Hú và Chu Cao Toại được Từ Tăng Thọ trực tiếp đưa về phủ Quốc Công phủ. Hồng Lư Tự Khanh biết rõ không hợp quy củ, nhưng nghĩ đến đối phương là phủ Quốc Công, chỉ có thể nuốt lời khuyên can vào bụng.

Tính tình của Cao Dương Quận vương thối như nào, bọn họ đã được nếm trải, Từ Đô Đốc cũng không phải hạng dễ nói chuyện, chỉ cần Thế tử vào Yến Vương phủ, những chuyện khác, bọn họ cứ nhắm một mắt mở một mắt, tránh rước họa vào thân, gặp phải phiền toái.

Thẩm Tuyên và Nghê Lượng cùng Chu Cao Sí vào Yến Vương phủ, Mạnh Thanh Hòa cùng năm mươi hộ vệ, đi theo huynh đệ Chu Cao Hú đến phủ Quốc Công, đây là theo sắp xếp của Thế tử.

Danh tiếng của Đại Quốc Công Từ Đạt, Mạnh Thanh Hoà vốn đã nghe từ lâu, nhưng lại rất xa lạ với Đại Quốc Công Từ Huy Tổ và Tả Đô Đốc Từ Tăng Thọ, càng không nói đến những quan viên Hồng Lư Tự ra tiếp đón.

Tuy nhiên, điều này không ảnh hưởng đến việc Mạnh Thập Nhị Lang tiếp tục làm mới nhận thức của mình về triều Minh.

Hồng Lư Tự Khanh, đẹp lão, người vẫn rất tráng kiện.

Tả hữu Thiếu Khanh của Hồng Lư Tự, hai trung niên soái ca.

Từ Tăng Thọ, không cần nói, tuyệt đối là đàn ông cơ bắp!

Từ đó suy ra, ngoại hình của Từ Huy Tổ cũng khá cứng cáp.

Mạnh Thanh Hoà ngẩng đầu nhìn trời, không phải lỗi của hắn, làm quan triều Minh, ngoài trí tuệ và võ lực, quả nhiên còn phải xem mặt.