Chương 46-2: Đến Kinh Thành

Từ Huy Tổ có lệnh, ngoại tôn có thể vào phủ, hộ vệ ư? Miễn bàn.

"Đại ca thật sự nói vậy sao?"

Nghe nói Từ Huy Tổ không cho hộ vệ vào phủ, sắc mặt Chu Cao Hú và Chu Cao Toại cũng khá khó coi.

"Ta đi nói chuyện với đại ca!"

Từ Tăng Thọ tức giận, rõ ràng trước đó đã thống nhất cả rồi, đại ca sao lại dở chứng nữa?

Không ngờ Chu Cao Hú lại kéo hắn ta lại.

"Cô có thể hiểu được hành động của Ngụy Quốc Công, cữu cữu không cần tức giận." Một bên là Ngụy Quốc Công, một bên là cữu cữu, miệng nói có thể hiểu được, nhưng từng câu từng chữ lại bộc lộ tâm tình thực sự của Chu Cao Hú.

"Nhưng..." Từ Tăng Thọ vẫn tức đến mức muốn gϊếŧ người, đây là muốn làm cái gì? Ngoại tôn tốt xấu cũng là Quận vương, mang vài hộ vệ thì sao? phủ Quốc Công còn nuôi không nổi ư?

"Cữu cữu, huynh đệ Cô tiến kinh để tế bái Thái Tổ, trước khi đi phụ Vương đã dặn dò, sau khi đến nơi phải nghe theo sắp xếp của cữu cữu. Ngụy Quốc Công đuổi hộ vệ về Vương phủ, ắt có suy tính của ngài ấy, Cô làm theo là được."

Nói xong, Chu Cao Hú quay người, gọi Mạnh Thanh Hòa, phân phó hắn dẫn người về Yến Vương phủ ở Kinh Thành: "Bẩm với Thế tử, Cô và tam đệ ở chỗ cữu cữu, mọi việc đều ổn thỏa, nhọc Thế tử không cần lo lắng."

"Thuộc hạ tuân mệnh!" Mạnh Thanh Hòa đáp ứng, sau đó lại nói: "Thói quen của Quận vương và Công tử, e là người trong phủ Ngụy Quốc Công không rõ lắm. Thuộc hạ to gan, đợi bẩm báo Thế tử xong, phái thêm vài hoạn quan và người hầu tay chân nhanh nhẹn qua phủ, liệu có được không?"

"Được!" Chưa đợi Chu Cao Hú gật đầu, Từ Tăng Thọ đã đồng ý trước.

Hộ vệ không cho vào, hoạn quan hầu hạ cũng định chặn ngoài cửa sao? Quả thực quá vô tình. Nói không hay, là định ngăn cách Chu Cao Hú, Chu Cao Toại cùng Thế tử sao?

Tiễn huynh đệ Chu Cao Hú theo Từ Tăng Thọ vào phủ, Mạnh Thanh Hòa ngẩng đầu nhìn tấm biển "Đại Công Phường" treo trên cổng lớn của phủ Ngụy Quốc Công, sắc mặt bình tĩnh.

Cánh cổng lớn sơn son thϊếp vàng đóng lại trước mặt, Mạnh Thập Nhị Lang cong môi, hắn có thể đoán được ý đồ của Từ Huy Tổ, không gì ngoài việc tránh cho huynh đệ Chu Cao Hú truyền tin ra ngoài, cũng là bày ra cho hoàng đế thấy tấm lòng trung hậu của mình. Hậu thế có Nam Kinh Chiêm Viên tiếng tăm lừng lẫy, nhưng vườn hoa của Từ phủ còn vững chắc hơn, Khai Quốc Công Thần, một cổng lớn nhưng lại chia được cả hai đầu, lúc Tĩnh Nan binh biến đứng sai phe, nhưng vẫn kiên định không lay chuyển, Từ Huy Tổ, quả thực lợi hại.

"Bách Hộ, có phải về Vương phủ không?"

"Về chứ." Mạnh Thanh Hòa cài chặt trường đao bên hông, nói với Tả Tự Thừa Hồng Lư Tự đi theo: "Còn phải làm phiền Tự Thừa lần nữa."

Tả Tự Thừa Hồng Lư Tự chỉ là tòng Lục Phẩm, Mạnh Thanh Hòa là Bách Hộ, chính Lục Phẩm, vốn không cần câu nệ khách khí. Nhưng phẩm cấp của quan văn và quan võ lại không thể so sánh như vậy, không thấy Ngôn Quan Thất Phẩm có thể chỉ vào mũi Đô Đốc Nhất Phẩm mắng chửi té tát sao?

Đây chính là quan trường Đại Minh, huống chi hiện tại tình huống đặc biệt, vẫn nên khách khí một chút thì hơn.

Thấy hộ vệ phái đi đều bị đuổi về, Chu Cao Sí có chút kinh ngạc, liền cho Tả Tự Thừa Hồng Lư Tự lui xuống, từ miệng Mạnh Thanh Hòa nghe được toàn bộ sự tình, thở dài một tiếng: "Ngụy Quốc Công cũng khó xử, thôi, Vương An."

"Có nô tài."

"Ngươi mang theo vài người đáng tin cậy đến phủ Ngụy Quốc Công. Trong thời gian ở Kinh Thành, ngươi hãy theo hầu bên cạnh Nhị đệ, Tam đệ."

"Nô tài tuân mệnh."

Vương An cúi người lui xuống, Thế tử đã ra lệnh, không muốn cũng không được. Cao Dương Quận vương và Tam Công tử đều không phải người dễ hầu hạ, phải tìm hai người hầu vừa nhẫn nại, vừa khôn khéo, nhất định phải chọn từ những người mang theo. Còn những kẻ trong Vương phủ ở Kinh Thành, đừng nói Thế tử, Vương An cũng không dám tin tưởng ai.