Chương 47-1: Hữu Kinh Vô Hiểm

Yến Vương điên rồi?

Phản ứng đầu tiên của Kiến Văn đế là không tin, phản ứng thứ hai vẫn là không tin. Trong mắt ngài, bản thân ngài phát điên còn đáng tin hơn Chu Lệ phát điên.

Ngồi một mình trong điện Vũ Anh, nhìn khói xanh bốc lên từ lư hương, Kiến Văn đế thậm chí bắt đầu hoài nghi, Trương Bỉnh và những người khác đã bí mật đầu quân cho Yến Vương, mới có thể đưa về tin tức vô lý như vậy.

Không, sẽ không.

Kiến Văn đế lắc đầu, không nói người khác, Bạo Chiêu tuyệt đối sẽ không đầu quân cho Yến Vương. Người này tính tình ngay thẳng, có khí tiết, xưa nay làm việc liêm khiết, ghét cái ác như hận kẻ thù. Biết được Yến Vương có hành động khác thường, sẽ lập tức báo lên triều đình, tuyệt đối không dễ dàng bị mua chuộc.

Đã như vậy, chẳng lẽ Yến Vương thực sự điên sao?

Kiến Văn đế càng nghĩ càng khó tin, ngài thực sự không hiểu nổi, người có thể khiến tàn dư quân Nguyên khϊếp sợ, được các đại tướng triều Hồng Vũ đánh giá là thiện chiến. giỏi mưu lược Yến Vương Chu Lệ, sao có thể phát điên?

"Người đâu!"

Hất mạnh cuốn kinh thư trước mặt, chuyện này phải xác nhận, xác nhận càng sớm càng tốt!

Hoạn quan đứng đợi ngoài điện nghe tiếng gọi, lập tức cúi người đi vào: "Nô tài có mặt."

"Truyền Binh Bộ Thượng Thư Tề Thái, Hàn Lâm Học Sĩ Hoàng Tử Trừng vào diện kiến."

"Nô tài tuân mệnh."

Từ miệng Kiến Văn đế biết được tin Yến Vương phát điên, Tề Thái cau mày, Hoàng Tử Trừng lại mặt mày hớn hở, liên tục nói: "Đây là Thái Tổ hoàng đế phù hộ, bệ hạ là Chân Mệnh Thiên Tử, trời cao ban phúc!"

Kiến Văn đế không lên tiếng, đổi lại là ngày thường, Hoàng Tử Trừng nói như vậy, ngài còn vui vẻ một hồi, nhưng sau sự kiện Chu Cao Sí, buộc ngài phải vào điện Vũ Anh sống theo nếp nhà phật, bữa nào cũng ăn chay, dù có tâng bốc cao đến mấy cũng chưa chắc khiến tâm trạng ngài tốt lên được.

Hiện nay, cả kinh thành đều đang ca ngợi Thế tử Yến Vương nhân hiếu nghĩa, ngay cả phiên Vương vào kinh cũng có người khen ngợi, lại cố tình bỏ qua ngài, vị hoàng đế này.

Không những vậy, còn có một Ngự Sử họ Triệu, ở trên triều, chỉ trích hiếu tâm của ngài không bằng Chu Cao Sí, nhất định phải hạ quyết tâm nâng cao, mới xứng đáng với ngôi vị Thiên tử.

Kiến Văn đế tức giận đến mức lật bàn, nhưng không thể làm gì được vị Ngự Sử đã lên tiếng chỉ trích ngài.

Kiểm tra sai phạm, buộc tội phạm quan, khuyên răn hoàng đế, thuộc về công tác chính thức của Ngôn Quan.

Kiến Văn đế chẳng những không làm gì được Triệu Ngự Sử, còn phải khen ngợi người ta, cười cười nói nói với người ta, mắng hay, nói đúng, nghe lời khanh nói, Trẫm như tỉnh ra vài phần, chỗ nào không đủ, Trẫm nhất định sẽ sửa!

Hành động này được truyền ra ngoài, Kiến Văn đế mới coi như lấy lại được chút danh tiếng, Triệu Ngự Sử càng được coi là là tấm gương sáng của Ngôn Quan, đấu sĩ bất khuất có can đảm nói thẳng mặt hoàng đế, nhất thời danh tiếng vụt lên như diều gặp gió!

Ba quân thần ngồi đối diện nhau trong điện Vũ Anh hồi lâu, Hoàng Tử Trừng không đưa ra bất kỳ đề nghị khả thi nào, Tề Thái cho rằng, trước tiên nên xác định thực hư việc này ra sao, sau đó mới có thể quyết định kế hoạch tiếp theo.

Kiến Văn đế rất đồng tình.

Ngày hôm sau, Kiến Văn đế ban mật chỉ cho Trương Bỉnh, Tạ Quý và những người khác đang ở Bắc Bình, ra lệnh cho họ theo dõi sát sao từng cử động của Yến Vương, nhất định phải xác định xem hắn thực sự điên hay giả điên, phía sau rốt cuộc có âm mưu gì.

Mật chỉ đến Bắc Bình, Trương Bỉnh và những người khác cùng nhau bàn bạc, phòng thủ trong Yến Vương phủ quá nghiêm mật, nội gián không tăng thêm được, tin tức cũng không thể đưa ra, chỉ đành tăng cường giám thị vòng ngoài Vương phủ.

Trên thực tế, bọn họ cũng không cần khổ sở nghĩ cách đột nhập Vương phủ, để hỗ trợ công tác của Trương Bỉnh, Tạ Quý và những người khác được thuận lợi, Yến Vương mỗi ngày đều đúng giờ xuất phủ, tản bộ trong thành.

Thân Vương mặc thường phục, tóc tai gọn gàng, không thấy miệng méo, mắt lệch, càng không thấy cười ngớ ngẩn với người khác, liếc mắt cũng biết, tuyệt đối là một người bình thường.

Nhưng cứ đến giờ cơm, như thể bị nhấn nút khởi động, vị thân Vương này lập tức biến đổi từ bình thường thành bất bình thường. Thấy cửa nhà ai không đóng chặt, lập tức xông vào, ngồi xuống như lão đại sơn tặc, cướp đoạt thức ăn, một lần là cướp nguyên nồi, thậm chí cả bát cơm trong tay gia chủ cũng cướp. Ăn xong lau miệng, ra ngoài tìm góc khuất, nằm ngủ khò khò, đến khi mặt trời lặn mới được hộ vệ cẩn thận khiêng về phủ.