Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thanh Hoà

Chương 47-2: Hữu Kinh Vô Hiểm

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trước khi khiêng Yến Vương đi, hộ vệ không quên để lại cho gia đình bị hoảng sợ kia mấy xâu tiền đồng, giá trị vượt xa so với thức ăn bị cướp.

Nhận được tiền đồng, cả nhà đó đương nhiên đó sẽ ngàn ân vạn tạ, còn khiến hàng xóm láng giềng ghen tị.

Từ đó, trong thành Bắc Bình, hễ chỗ nào có "bệnh nhân" tâm thần Chu Lệ xuất hiện, cứ đến giờ cơm, nhà nhà đều mở toang cửa, mùi thức ăn thơm phức, đợi Yến Vương giá lâm.

Vài ngày sau, Yến Vương ban ngày ăn uống dữ dội, mỗi đêm đều lén lút đi dạo trong hậu hoa viên của phủ.

Lúc đầu, Trương Bỉnh và những người khác cũng từng nghi ngờ Yến Vương giả vờ điên, có lần nhân cơ hội bái kiến Yến Vương, lại thấy hắn đắp ba chiếc chăn bông ngồi bên lò sưởi, mùi mồ hôi trên người bay xa mấy dặm, nóng đến mặt đỏ bừng, vẫn run lẩy bẩy, miệng liên tục kêu: "Lạnh chết Cô!"

Vương Phi đứng cạnh lau nước mắt, vừa khóc vừa sai người đắp thêm cho Yến Vương một chiếc chăn bông. Thấy mặt Yến Vương càng đỏ hơn, lại sai người bưng chậu nước đá tới. Lại thấy Yến Vương hét lớn một tiếng, đá văng chậu nước đá: "Giữa tháng chín rét buốt, lại làm như vậy, chẳng phải muốn hại chết Cô sao!"

Tiếng khóc của Vương phi dừng lại, một cước giẫm bẹp chậu đồng úp ngược, che tay áo, vừa khóc vừa chạy mất hút.

Thấy cảnh này, Trương Bỉnh, Tạ Quý tin, Yến Vương đích thực điên rồi, nếu không thì chính là bọn họ điên rồi.

Lại một bản tấu chương được đưa về kinh thành, tin tức Yến Vương phát điên nhanh chóng lan truyền khắp hang cùng ngõ hẻm.

Lúc này, ngày giỗ của Thái Tổ đã qua, các phiên Vương sau khi tế bái lão phụ thân, đều thu dọn xe ngựa, hành lý, ai về nhà nấy.

Hầu hết mọi người đều rời kinh rất thuận lợi, chỉ có một số ít là không thể quay về được nữa.

Ví như Tề Vương Chu Bác và Dân Vương Chu Tiện, cả hai đều bị mật báo làm chuyện bất hợp pháp, không trung thành với triều đình. Người tố cáo Tề Vương là một quan lại trong phủ, không ai biết đến. Người tố cáo Dân Vương có lai lịch khá lớn, là Bình Tây Hầu Mộc Thịnh, tức là đệ nhất thế gia đời Minh, Mộc gia trấn thủ Vân Nam.

Chứng cứ vô cùng rõ ràng, hai vị phiên Vương lần lượt bị triệu đến Ứng Thiên Phủ, khi ra ngoài, tước vị đều bị bãi bỏ, cả nhà bị giáng làm thường dân.

Chuyện này vẫn chưa kết thúc, cả nhà Dân Vương bị chuyển đến Phúc Kiến Chương Châu thổi gió biển, Tề Vương bị giáng xuống đất Thục, cùng Chu Vương lao động cải tạo. Giữa đường xảy ra chút trục trặc, Dân Vương lên đường đúng hạn, Tề Vương lại bị giam giữ ở kinh thành, mãi đến khi quân Yến tiến kinh tạo phản mới được thả.

Hai vị phiên Vương thất thế, một lần nữa gióng lên hồi chuông cảnh tỉnh cho các phiên Vương khác, để tránh trở thành người tiếp theo, bọn họ không hẹn mà cùng đẩy nhanh ngày rời kinh. Nam Kinh là địa bàn của Chu Doãn Văn, không an toàn, nên đi sớm mới tốt.

Các phiên Vương lần lượt rời đi, huynh đệ Chu Cao Sí cũng muốn đi, nhưng phát hiện không thể toại nguyện, vì Kiến Văn đế chưa phê chuẩn.

Mắt thấy Tề Vương và Dân Vương rớt đài, dù là Chu Cao Sí cũng không khỏi kinh hãi, huống chi là Chu Cao Hú và Chu Cao Toại.

Chu Cao Hú và Chu Cao Toại mất hứng tập võ, Chu Cao Sí ngày càng gầy đi trông thấy, áo mão mặc vào ngày giỗ Thái Tổ, chẳng mấy chốc đã không còn vừa người, thường phục cũng rộng thùng thình, đặc biệt là thắt lưng, có thể nhét được bốn ngón tay trở lên.

"Phụ Vương liệu sự như thần, chuyến đi này quả thực hung hiểm." Sau bữa tối, tản bộ đã trở thành thói quen của Chu Cao Sí, những ngày gần đây, khi đi chậm, hắn ta rất ít khi cần người dìu: "Hoàng đế không thả người, Cô và hai đệ đệ bị vây khốn ở Nam Kinh, ngày tháng trôi qua, e rằng..."

Thanh âm của Chu Cao Sí ngày càng thấp, từ khi Mạnh Thanh Hòa đưa ra ý tưởng giúp hắn ta nổi danh, hắn ta đã coi Mạnh Thanh Hòa là người đáng tin cậy. Chu Cao Hú và Chu Cao Toại cũng được lợi từ việc này, nhìn Mạnh Thanh Hòa cũng thấy thuận mắt.

Trong suy nghĩ của người khác, Mạnh Thanh Hòa làm gì cũng đều thuận lợi, chỉ có chính hắn biết, đi trên dây thép, không phải chuyện mà kẻ tay mơ như hắn có thể dễ dàng làm suôn sẻ, chỉ cần một sơ suất rất bé, cũng dẫn đến nguy cơ hắn đắc tội cả hai bên.

Nhưng đã đến nước này, chỉ có thể tạm thời đoàn kết dưới lá cờ của Chu Cao Sí, thoát khỏi Nam Kinh mới là quan trọng nhất, những thứ khác đều có thể gác sang một bên.

Trong lịch sử, ba huynh đệ Chu Cao Sí đã bình an trở về Bắc Bình, nhưng Mạnh Thanh Hòa không dám đảm bảo, chính hắn cũng có thể toàn mạng thoát thân. Phải nghĩ cách để Kiến Văn đế chủ động thả người.

Vì vậy, Mạnh Thập Nhị Lang đã không ngủ ngon trong nhiều ngày, dưới mắt cũng có quầng thâm.

Tin tức từ Bắc Bình truyền đến, rốt cuộc đã giúp hắn tìm được đường sống.
« Chương TrướcChương Tiếp »