Chương 48-1: Vô cùng khẩn cấp

Ba huynh đệ Chu Cao Sí nóng lòng về nhà, ngày đêm kiên trì, cuối cùng vào giữa tháng sáu đã đến được Bắc Bình.

Tống Trung đóng quân ngoài thành, thấy Thế tử và những người khác trở về, hắn ta vô cùng kinh ngạc. Mặc dù năng lực chỉ huy tác chiến của hắn ta không thể so sánh với Yến Vương, nhưng nếu nói đến đấu đá chính trị thì Tống Trung, người từng là Chỉ Huy Sứ của Cẩm Y Vệ, lại có rất nhiều kinh nghiệm.

Yến Vương chỉ có ba nhi tử, hơn nữa tất cả đều là đích tử, giữ ba huynh đệ trong tay chính là con tin tốt nhất để uy hϊếp Yến Vương, sao có thể để bọn họ đi dễ dàng thế được.

Người đã được thả, còn cách nào để kiềm chế Yến Vương nữa?

Khác với Trương Bỉnh và Tạ Quý, Tống Trung luôn nghi ngờ căn bệnh thần kinh đột ngột xuất hiện của Yến Vương, kinh nghiệm nhiều năm chấp chưởng Cẩm Y Vệ cho hắn ta biết, chuyện này có rất nhiều điểm đáng ngờ, lỡ như Yến Vương thực sự giả điên, âm mưu phía sau ắt hẳn rất lớn!

Tiếc rằng hai người Trương Bỉnh, Tạ Quý không nghe lời hắn ta, Bạo Chiêu ngay thẳng, không ưa công tác trước đây của hắn ta, nhìn Tống Trung cũng thấy ngứa mắt, ai bảo danh tiếng của Cẩm Y Vệ dưới thời Hồng Vũ lại nát bét cơ chứ?

Trong tình huống này, dù Tống Trung có ngàn cái mồm, vạn ý tưởng, cũng không thể làm gì được. Chỉ có thể ra lệnh Dư Thiến và những người khác dẫn quân tuần tra ngày đêm, phòng ngừa và loại bỏ mọi nguy cơ tiềm ẩn.

Không ngờ, nguy hiểm tiềm ẩn kia, lại náu mình trong biên quân và Yến Sơn Vệ dưới quyền Dư Thiến.

Công tác liên minh các bên của Dương Đạc trong quân rất thành công, Chỉ Huy Sứ Khai Bình Vệ Từ Trung cũng đứng về phía Yến Vương, chỉ cần trong thành phát lệnh, mọi người sẽ lập tức tuân theo, cho dù chỉ có vài nghìn người tham gia hành động, một khi "tập kích oanh tạc" thành công, ba vạn quân cũng sẽ tan rã trong nháy mắt.

Trong thành ngoài thành, Yến Vương Chu Lệ giả điên, Bố Chính Sứ Bắc Bình và Đô Chỉ Huy Sứ Tạ Quý mơ mơ hồ hồ chả biết gì, Đô Đốc Tống Trung hoang mang lo lắng, ngoài sáng trong tối đều âm thầm công khai đối chọi, nhằm kiềm chế và lật tẩy Yến Vương, cục diện tưởng chừng yên ả, sẽ nhanh chóng bị sự trở về của Chu Cao Sí và những người khác phá vỡ.

Kiến Văn đế tự tay trao lại quân át chủ bài cho Chu Lệ, tương đương với việc thổi kèn hiệu khởi binh tạo phản cho Yến Vương.

Ba nhi tử trở về bên cạnh, Yến Vương không còn gì phải lo lắng.

Cho dù Kiến Văn đế nói một trăm câu "hối hận không nghe lời khuyên của Huy Tổ", cũng vô ích.

Đoàn người đi qua nơi đóng quân của Tống Trung, nhìn những lều trại san sát và cọc gỗ chất đống, ba huynh đệ Chu Cao Sí đều cảm thấy rùng mình.

Mạnh Thanh Hòa đã ra khỏi xe ngựa lớn của Thế tử, cưỡi ngựa đi giữa đội hình, thấy trong quân doanh có vài võ quan mặc thanh bào và phi bào đi ra, ngón tay không khỏi siết chặt, vết thương do quân côn đánh trên lưng vốn đã lành, nay bỗng dưng trở nên đau nhức.

Tống Trung, Dư Thiến.

Mạnh Thanh Hoà hạ mi, che đi hận ý và sát khí đang sôi sục ẩn sâu trong con ngươi.

Hai người này, đã từng muốn lấy mạng hắn.

Hôm đó, hắn đứng giữa băng tuyết rét lạnh của biên ải phương Bắc, âm thầm thề, chỉ cần hắn còn sống, nhất định phải đòi lại từng chút một!

Kiến hôi lay cây thì sao? Chỉ cần con tép nhỏ bé Mạnh Thanh Hoà này bước lên một con thuyền đủ vững chắc, nhất định sẽ giương buồm đưa nó đi thật xa, hai người trước mắt cũng sẽ trở thành tro bụi có thể dễ dàng nghiền nát.

Không cần hắn tự mình ra tay, chỉ cần mượn thế.

Cách làm việc như vậy, cách hại người như vậy, Mạnh Thanh Hoà rất quen thuộc.

Mạnh Thanh Hòa cười lạnh, Thẩm Tuyên cưỡi ngựa đi ngang qua hắn: "Xuống ngựa, đi bái kiến Tống Đô Đốc."

Một câu nói nhàn nhạt, không nghe ra được nhiều cảm xúc. Mạnh Thanh Hòa ngẩng đầu lên, đối diện với dung nhan như ngọc của Thẩm Tuyên, nhìn đôi mắt đen sâu thẳm của y, cong môi cười.

Thẩm Thiên Hộ cũng giống hắn, thù dai.

Tống Trung cùng hành lễ với ba huynh đệ Thế tử, thấy Thẩm Tuyên sau lưng ba người, ánh mắt có chút lạnh lẽo. Còn Mạnh Thanh Hòa đi theo bên cạnh Thẩm Tuyên, trực tiếp bị lờ đi.

Loại vai phụ nhỏ bé như vậy, Tống Đô Đốc sớm đã quên sạch rồi. Nhưng chuyện xảy ra sau này lại để cho hắn ta biết, vai phụ nhỏ bé cũng có thể phát huy tác dụng lớn, cũng có thể khiến người khác chết không có chỗ chôn.

"Ba huynh đệ Cô lo lắng cho phụ Vương, vội vàng vào thành, nếu có gì thất lễ mong Đô Đốc thứ lỗi."

"Không dám, Thế tử hiếu thuận, bản quan khâm phục."