Chương 48-2: Vô cùng khẩn cấp

Chỉ khen ngợi Thế tử, không nhắc gì đến Cao Dương Quận vương và Chu Cao Toại, rõ ràng có ý ly gián.

Chu Cao Sí phúc hậu cười cười, không nói gì.

So với quan viên ở thành Nam Kinh, thủ đoạn ly gián của Tống Trung còn chưa đủ để bọn họ đặt vào mắt.

Chu Cao Sí lấy bất biến ứng vạn biến, sai hoạn quan dìu hắn ta lên xe ngựa, Chu Cao Hú và Chu Cao Toại lại không được tử tế như đại ca nhà mình.

Ở Nam Kinh, bọn họ bắt buộc phải nhẫn nhịn, trở về địa bàn của mình rồi, vẫn để người khác được đà lấn tới, đây không phải phong cách của Chu Cao Hú và Chu Cao Toại.

Nhưng dù sao Tống Trung cũng là Đô Đốc Nhất Phẩm, động vào ắt sẽ gặp phiền phức, còn những người khác...

Chu Cao Hú cưỡi trên lưng ngựa, tuấn mã hí vang, Dư Thiến đứng bên cạnh, nhìn chiến mã toàn thân đen nhánh, chỉ có một đốm trắng hình thoi trên trán, càng trông càng quen mắt, càng nhìn càng giống chiến mã mà Ngụy Quốc Công Từ Huy Tổ yêu thích nhất.

Trong lòng suy nghĩ, trên mặt không tự chủ được lộ ra vẻ nghi ngờ, vừa vặn bị Chu Cao Hú bắt gặp, y không nói hai lời, roi ngựa trong tay vung lên. Dư Thiến theo bản năng né tránh, vẫn bị dây mềm quét ngang mặt, sau cảm giác tê dại là sự đau rát nhức nhối, lòng bàn tay che lên, dính đầy máu đỏ tươi.

"Ngươi!"

"Cô như thế nào?" Chu Cao Hú ngồi cao trên lưng ngựa, thu roi về, gõ vào lòng bàn tay: "Cô chỉ nhìn thấy con ruồi, quất một roi, Dư Chỉ Huy có gì không hài lòng ư?"

Dư Thiến tức điên, tay đặt lên chuôi đao bên hông, nhưng bị Tống Trung ngăn lại.

Chu Cao Hú nhướng mày: "Sao vậy, Tống Đô Đốc còn muốn ý kiến thay thuộc hạ sao?"

"Quận vương, nên tìm chỗ khoan dung mà độ lượng."

Bất kể tương lai Yến Vương thế nào, hiện tại Chu Cao Hú là Quận vương, là hoàng thất quý tộc, Dư Thiến chỉ là một Đô Chỉ Huy, dám ở trước mặt Quận vương rút đao, nếu truy cứu đến cùng thì tội danh sẽ không nhỏ.

"Lời của Tống Đô Đốc, Cô nghe không hiểu, từ khi nào mà Cô thành kẻ không khoan dung độ lượng?" Chu Cao Húc lại vung roi, không sai không sót, không nhanh không chậm, đánh luôn bên má còn lại của Dư Thiên, tạo thành hai vết thương rất đối xứng: "Cô chán ghét những con ruồi vo ve hàng ngày, nhìn thấy cứ muốn quất vài roi, chỉ vậy thôi. Tống Đô Đốc có nghe hiểu không?"

Tống Trung nghiến răng: "Bản quan nghe hiểu."

Nói xong, hắn ta ấn vai Dư Thiến, ép Dư Thiến quỳ xuống đất: "Hạ mình tạ lỗi với Quận vương!"

Trên mặt Du Thiến đầy máu, vẫn phải ép mình nặn ra vài chữ từ kẽ răng đang nghiến chặt.

"Ha ha..."

Nhìn Tống Trung và Dư Thiến mặt mũi xám xịt, Chu Cao Hú cười sảng khoái, Chu Cao Toại cũng học theo ca ca quất hai roi ngựa, không làm người bị thương, chỉ khiến cho các võ quan dưới quyền Tống Trung sợ hãi, lùi lại hai bước.

Chu Cao Hú cười càng thêm càn rỡ.

Ánh mắt khinh thường, như thể muốn nói, Tiểu Vương gia ta cứ kiêu ngạo đấy, ngươi làm gì được ta?

"Nhị đệ, Tam đệ, thời gian không còn sớm nữa rồi."

Giọng nói của Chu Cao Sí ở phía trước vang lên, Thế tử nhân hậu độ lượng, chỉ nhắc nhở hai đệ đệ chú ý thời gian, tuyệt nhiên không đề cập đến việc Chu Cao Hú dùng roi quất vào người Đô Chỉ Huy Nhị Phẩm, như thể không nhìn thấy hai vết thương đối xứng, máu me đầm đìa trên mặt Dư Thiến.

Thế tử lên tiếng, Chu Cao Hú và Chu Cao Toại đương nhiên không dây dưa thêm nữa, như lời Tống Trung nói, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, tha cho Dư Thiến lần này.

Mạnh Thanh Hòa đi trong đội ngũ, ánh mắt lướt qua Tống Trung và Dư Thiến, mặc dù không phải tự hắn ra tay, cũng coi như Cao Dương Quận vương đã thay hắn trút được một ngụm ác khí, nhưng chuyện này còn chưa xong đâu…

Đợi đến khi đoàn người vào thành, Tống Trung đột nhiên kêu lên: "Không xong! Tính sai rồi!"

"Đô Đốc?" Dư Thiến che vết thương, lập tức có thuộc hạ đi truyền quân y: "Có chỗ nào không ổn sao?"

"Cao Dương Quận vương nhất định cố ý chọc giận chúng ta, để chúng ta không thể ngăn cản hộ vệ vào thành!" Sắc mặt Tống Trung càng lúc càng khó coi: "Quân ta đóng bên ngoài thành, Tạ Chỉ Huy khống chế Cửu Môn Bắc Bình, Yến Vương bị nhốt trong thành, hộ vệ Vương phủ có hạn, như cá trong chậu, như chim trong l*иg. Hộ vệ đi theo Thế tử Yến Vương có tám trăm người, dọc đường đi, nếu bọn chúng liên lạc được với các quân binh dưới quyền Yến Vương, thì chúng ta nguy to!"

"Đô Đốc có phải lo lắng quá mức rồi không?" Dư Thiến nói: "Chỉ tám trăm người, có thể làm được gì? Hơn nữa đây chỉ là suy đoán, không bằng phái người đi dò la các Vệ Sở trước, chúng ta sẽ biết ngay thôi."

"Cũng chỉ có thể như vậy."

Tống Trung gật đầu, sắc mặt vẫn không khá hơn.