Chương 48-5: Vô cùng khẩn cấp

Sự kiêu ngạo vừa mới dâng lên trong lòng nhanh chóng bị nghiền nát.

Làm việc dưới trướng Chu Lệ, nhất định phải cẩn thận từng chút một, tuyệt đối không được kiêu ngạo.

Cẩn thận mới có thể chèo thuyền vạn năm.

Người cẩn thận, mới có thể sống lâu.

Đêm đó, để ăn mừng ba huynh đệ Thế tử bình an trở về, Vương phủ đã mở gia yến.

Trong khi cả nhà Yến Vương nâng ly chúc mừng, từng đội hộ vệ dưới sự dẫn dắt của hoạn quan cầm đèn l*иg, đạp cửa phòng của Trưởng Sử và Giáo thụ Vương phủ. Trưởng sử Cát Thành bị bắt, dưới gối lão ta tìm được mật thư viết cho Bố Chính Sứ Bắc Bình Trương Bỉnh, trên thư chỉ có một câu ngắn gọn: "Yến Vương vẫn khỏe, các vị chớ lơ là."

Tổng Kỳ Vu Lượng phụ trách bắt người sắc mặt đại biến, lập tức phái người báo cho Yến Vương.

Lúc này, Giáo thụ Vương phủ đã treo cổ tự vẫn trong phòng, gia quyến nhảy giếng. Mạnh Thanh Hòa cầm di văn của Giáo thụ để lại trên bàn, toàn bộ bài viết đều chỉ trích Yến Vương lòng dạ bất chính, không trung thành, không tận hiếu.

"Bách Hộ, xử lý thế nào bây giờ?"

Mạnh Thanh Hòa hiểu rất rõ, một tờ giấy, vài dòng chữ, sẽ quyết định vận mệnh của cả một gia tộc. Cho dù bây giờ không phải, thì đến ngày Yến Vương lên ngôi, bọn họ cũng phải nhận lấy cái kết như Giáo thụ hôm nay.

"Bách Hộ?"

"Trình lên Vương gia đi."

Mạnh Thanh Hòa đưa tờ giấy cho hoạn quan đi cùng, đã chọn con đường khác nhau, thì phải luôn chuẩn bị để gánh chịu hậu quả.

Hắn khâm phục sự ngay thẳng của Giáo thụ Vương phủ, cũng khâm phục lòng dũng cảm khıêυ khí©h cái chết của ông ta, nhưng, lập trường khác nhau, Mạnh Thanh Hoà không được phép thương xót.

Đã quyết định, thì không được hối hận.

Không chỉ có hắn nhìn thấy tờ giấy này, muốn giấu giếm cũng không được.

Một tướng công thành vạn cốt khô, đã quyết định đi theo Yến Vương bước lên con đường Tĩnh Nan, trở thành phản tặc, có một số việc… chung quy cũng không thể tránh.

Ngoài Trưởng Sử Cát Thành và Giáo thụ Vương phủ đã tự vẫn, cùng bị bắt còn có hơn ba mươi hoạn quan, cung nữ, hộ vệ và các quan văn trong phủ.

Chỉ Huy Lư Chấn của Yến Sơn Vệ không biết tung tích, sau khi Mạnh Thanh Hòa chạm mặt Chu Vinh, hắn nhanh chóng nhận ra điều không ổn, Tam Bảo đích thân bẩm báo cho Yến Vương nhưng vẫn chậm một bước. Hóa ra, một nữ quan bên cạnh Vương Phi cũng là gian tế, đã bí mật truyền tin cho Lư Chấn, Lư Chấn cũng không phải người nghĩa khí, thấy hộ vệ Vương phủ bắt đầu hành động, không nghĩ đến việc nhắc nhở Cát Thành và những người khác, Lư Chấn dễ dàng đánh ngất hai hộ vệ đang theo dõi mình, cầm lệnh bài đã chuẩn bị sẵn trốn ra khỏi Vương phủ.

Sau khi ra ngoài, Lư Chấn chạy thẳng đến phủ nha của Bố Chính Sứ Bắc Bình, cầu kiến Bố Chính Sứ Trương Bỉnh.

Tin tức Yến Vương giả điên đương nhiên không thể giấu diếm được nữa, nhưng triều đình vẫn chưa hạ lệnh, Trương Tín và Tạ Quý không thể mạo phạm thân Vương, chỉ đành nhanh chóng gửi thư báo cho Kinh Thành, đồng thời liên lạc với Tống Trung ngoài thành, bảo hắn ta cho binh lính vào thành, dùng hàng rào gỗ chặn hết tất cả các cổng lớn, vây khốn Vương phủ.

Yến Vương giả điên để tranh thủ thời gian, chế tạo vũ khí, chuẩn bị lương thực. Bây giờ chỉ bất cẩn một chút, lại bị Trương Bỉnh, Tạ Quý đi trước một bước, không kịp điều động binh sĩ, tình huống lập tức trở nên vô cùng hung hiểm.

Bầu không khí đã giương cung bạt kiếm, bây giờ chỉ so xem ai nhanh hơn, ai tàn nhẫn hơn!

Trong Vương phủ, Yến Vương cùng Đạo Diễn bàn bạc đối sách, Mạnh Thanh Hòa cùng các thị vệ khác canh giữ bên ngoài.

Lúc này, trong Vương phủ đèn đuốc sáng trưng, canh gác nghiêm ngặt.

Bầu không khí trang nghiêm bao trùm khắp nơi, gần như khiến người khác hít thở không thông.

Bên trong Bắc Bình Đô Chỉ Huy Sứ Ty, Tạ Quý đang lo lắng đợi chỉ thị từ Kinh Thành, Trương Tín ngồi trong phòng, trầm mặc không tiếng động.

Trương Tín cùng Yến Vương có quan hệ cá nhân thân thiết, rất được Yến Vương tán thưởng, hiện nay Yến Vương lâm vào hiểm cảnh, bản thân hắn ta đang vô cùng mâu thuẫn.

Nên thi hành đại nghĩa, vì triều đình làm việc, hay là…

Trương Tín do dự, tất cả chỉ có thể chờ đợi chỉ thị từ Kinh Thành truyền xuống, mới có thể đưa ra quyết định.

Đoạn này trong lịch sử hơi khác đôi chút, hộ vệ Nghê Lượng không thành công tố cáo Thế tử Yến Vương phạm pháp, Yến Vương cũng không phái thuộc quan và Bách Hộ Đặng Dung tiến kinh, triều đình không có cớ trực tiếp hạ lệnh bắt giữ Yến Vương, chỉ có thể chờ đợi tấu chương của Trương Bỉnh đưa đến.

Sau khi Kiến Văn đế tiếp được tấu chương của Trương Bỉnh, lập tức hạ chỉ thị bắt giữ Yến Vương cùng thuộc quan của hắn. Chỉ có điều, qua tay Tề Thái, chiếu lệnh bắt giữ thuộc quan của Yến Vương đã được trao cho Trương Bỉnh và Tạ Quý, trọng trách bắt giữ Yến Vương lại lần nữa đặt lên vai Trương Tín.

Sự thật chứng minh, cái gì đến sẽ đến, quán tính của lịch sử, dù cho ai có làm gì đi nữa cũng không thể đảo ngược!