Chương 49-2: Phản!

Trương Tín hạ quyết tâm đầu quân cho Yến Vương, triều đình đã đối xử với hắn ta như vậy, sao có thể trách hắn ta được chứ! Dù sao có mẫu thân ở hậu phương ủng hộ, Trương Tín cũng yên tâm theo Yến Vương tạo phản!

Trực tiếp đến bái kiến… không được, Vương phủ tuyên bố Yến Vương bệnh nặng, không mở cửa tiếp khách.

Mang theo sắc lệnh ép mở cửa, phỏng chừng Trương Tín vừa vào phủ sẽ bị hộ vệ của Yến Vương gϊếŧ chết, ngay cả thời gian giải thích cũng không có. Về điểm này, Trương Tín rõ ràng thông minh hơn Trương Bỉnh, Tạ Quý rất nhiều.

Không còn cách nào khác, Trương Tín chỉ có thể cải trang, bôi vài vệt đất lên mặt, xõa tóc, giấu mình trong xe ngựa của mấy nữ quyến, lẻn vào Vương phủ.

Vương phủ bị vây khốn, nhưng người bên trong vẫn phải sinh hoạt, hàng ngày đều có người từ cửa hông ra vào mua lương thực.

Kiến Văn đế chỉ ra lệnh bắt giữ thân thúc thúc, chứ không nói muốn tứ thúc chết đói, trừ khi ngài không cần danh tiếng nữa. Như vậy, Trương Bỉnh, Tạ Quý đương nhiên không thể ngăn cản người hầu trong phủ ra ngoài.

Hoạt động của những người này bị hạn chế trong phạm vi Bắc Bình, hơn nữa luôn có binh lính đi theo giám sát, Trương Tín đã tốn không ít công sức, mới có thể thoát khỏi tầm mắt của Trương Bỉnh, Tạ Quý, thành công lẻn vào Vương phủ.

Vào đến nơi, Trương Tín lập tức khai báo thân phận, lấy ấn tín và thẻ bài ra, xin gặp Yến Vương.

"Đô Chỉ Huy Sứ?" Mạnh Thanh Hoà Hòa phụng mệnh canh giữ Điện Cố Tâm, nghe xong báo cáo, cau mày: "Xác định là Đô Chỉ Huy Sứ? Ngài ấy có nói rõ mục đích không?"

Lúc này, khắp nơi trong Vương phủ đều trong trạng thái thần hồn nát thần tính, hơn một nghìn năm trăm hộ vệ ngày đêm tuần tra, không dám lơ là. Hai mắt Mạnh Thanh Hoà Hòa đã tràn ngập tơ máu, nhưng tinh thần vẫn còn tốt.

"Bẩm Bách Hộ, ấn tín và thẻ bài đều đã kiểm tra. Trương Chỉ Huy nhất quyết muốn gặp Vương gia, nói có chuyện quan trọng cần bẩm báo."

Lịch sử thời Minh sơ, Mạnh Thanh Hoà Hòa chỉ nhớ đại khái, những mốc quan trọng hắn vẫn có thể liệt kê, ví dụ như Kiến Văn đế tước phiên, Yến Vương khởi nghĩa Tĩnh Nan. Nhân vật mấu chốt cũng chỉ nhớ được vài cái tên. Người tên Trương Tín này, hắn chưa từng nghe qua, càng không biết vai trò của Trương Tín trong giai đoạn Tĩnh Nan. Nhưng người đã đến, trong lúc dầu sôi lửa bỏng thế này, nhất định có liên quan gì đó, không thể cứ vậy đuổi ra ngoài được.

Sau khi suy nghĩ một hồi, Mạnh Thanh Hoà lệnh Cao Tổng Kỳ tạm thời thay hắn chỉ huy đội hộ vệ canh giữ nơi này, bản thân hắn đi gặp Trương Tín, đồng thời phái người báo cáo cho Thẩm Tuyên, nhờ Thẩm Chỉ Huy xin chỉ thị từ Vương gia, gặp hay không nên gặp.

Rất nhanh, Thẩm Tuyên truyền tin về, bảo hắn đưa Trương Tín đến sương phòng Vương gia đang dưỡng bệnh.

Mạnh Thanh Hoà đảo mắt, trong lòng đã biết nên làm gì.

"Trương Chỉ Huy, mời theo sát ty chức."

Mạnh Thanh Hoà dẫn Trương Tín về phía hậu điện, các hộ vệ đi theo đều đặt tay lên chuôi đao, một khi phát hiện bất kỳ điều gì không ổn, lập tức rút đao chém người.

Dù sao cũng sắp giương cờ tạo phản, gϊếŧ một hay hai Đô Chỉ Huy Sứ thì có là gì! Cảm giác chặt đầu quan viên Nhị Phẩm của triều đình như thế nào, mọi người đều rất muốn thử một lần.

Lông tơ cả người Trương Tín đựng đứng, sắc mặt trắng bệch.

Đúng là Sài Lang Hổ Báo*! Theo Yến Vương tạo phản, quả là quyết định chính xác nhất đời Trương Tín!

*Sài Lang Hổ Báo: dữ tợn, hung ác, ý anh Trương Chỉ Huy là cái đám người theo Yến Vương toàn mấy tay đáng sợ, không theo tạo phản chắc nó đứm ảnh chớt! =)))

Thẩm Tuyên đích thân canh giữ bên ngoài, vừa nhìn thấy Trương Tín, đã chắp tay hành lễ trước.

Người đã dẫn đến, xác nhận thân phận không sai, chuyện sau đó thế nào, đương nhiên không liên quan đến Mạnh Thanh Hoà nữa.

Sau khi Trương Tín vào cửa, Mạnh Thanh Hoà quay người định rời đi, nhưng bị Thẩm Tuyên gọi lại.

"Mạnh Bách Hộ đợi một lát."

"Chỉ Huy có gì phân phó?"

"Cầm đi."

Lọ sứ nhỏ được đưa đến trước mặt Mạnh Thanh Hoà, từ miệng lọ thoang thoảng mùi thảo dược, ngửi rất quen thuộc.

"Triệu đại phu đã đến Bắc Bình, thuốc này phải nhớ uống."

Thẩm Tuyên lời ít ý nhiều, Mạnh Thanh Hoà nắm chặt lọ sứ, ngực có hơi nóng lên.

"Ngoài ra." Thẩm Tuyên hơi cúi người, hạ thấp giọng: "Mấy ngày sắp tới, rất có thể sẽ gặp biến, một khi tình hình trở nên rối loạn, ngươi phải linh hoạt một chút."

Hả?

Mạnh Thanh Hoà vô thức ngẩng đầu, Thẩm Tuyên đã đứng thẳng người, thản nhiên vẫy tay, ý bảo Mạnh Thanh Hoà có thể rời đi.