Chương 49-4: Phản!

Kinh phí sửa chữa hàng năm của Vương phủ luôn có giới hạn, dù Công Chính Vương phủ có tính toán kỹ lưỡng đến mấy cũng sẽ sót vài nơi. Mái nhà đã mọc đầy cỏ, gió thổi mưa rơi, rớt vài viên ngói là chuyện bình thường, mưa to hơn chút, không chừng mái nhà còn thủng hẳn mấy lỗ lớn..

Rõ ràng là chuyện thường tình, nhưng đặt vào hoàn cảnh này, nó đã trở thành chuyện rất không tầm thường!

Dù là Mạnh Thanh Hòa, khi nhìn thấy tình cảnh trước mắt, tim cũng đập nhanh hơn vài nhịp.

Ai bảo mọi người đều chuẩn bị làm phản tặc?

Trong không khí tĩnh lặng đáng sợ, chỉ có tiếng gió, tiếng mưa, tiếng sấm sét, một tia chớp lóe lên, hòa thượng Đạo Diễn đột nhiên giơ hai tay, gào to một tiếng: "Điềm lành!"

Tia chớp chiếu sáng khuôn mặt méo mó vì kích động của Đại hoà thượng, bao gồm cả Yến Vương, mọi người ai nấy đều giật mình hoảng sợ.

Đây là hoà thượng á?

Là yêu tăng thì có!

Được rồi, mọi người đều đã hiểu sự thật.

Yến Vương nổi giận, x điềm lành!

Đạo Diễn khống chế biểu cảm trên mặt một chút, trong tiếng sấm sét, nghiêm trang nói: "Điện hạ chưa từng nghe qua ư? Phi Long Tại Thiên, từ đó mới có mưa gió. Ngói rơi, là thời điểm thích hợp để thay đổi Thiên tử!"

Nói một cách dễ hiểu, ông trời đang ủng hộ ngài tạo phản, vì vậy, đừng do dự nữa, hãy nhanh chóng lãnh đạo mọi người hô khẩu hiệu, giương cờ phản kháng đi!

Mọi người vẫn chưa kịp định thần, Mạnh Thanh Hòa là người đầu tiên phản ứng, theo bản năng túm lấy ngân bài Tố Vân bên hông, ném về phía Thẩm Chỉ Huy.

Thẩm Tuyên quay đầu lại, mặt không cảm xúc.

Mạnh Thập Nhị Lang làm khẩu hình: “Thiên Hộ, tạo phản! Nhanh hô! Thượng cấp phải hô trước chứ!”

Sợ Thẩm Chỉ Huy không nhìn ra, liên tiếp lặp lại ba lần.

Không phải Mạnh Thanh Hoà không muốn ra mặt, mà cấp bậc hắn chưa đủ. Về phần khác, Mạnh Thập Nhị Lang thề, hắn không có ý giúp Thẩm Chỉ Huy tích luỹ vốn liếng chính trị gì hết, ừm, tuyệt đối không có.

Thẩm Chỉ Huy quay đầu lại, không có bất kỳ biểu hiện gì. Mạnh Thanh Hòa tưởng đối phương không hiểu ý mình, định túm thêm thứ gì ném qua, thì Thẩm Chỉ Huy đột nhiên đứng dậy, lớn tiếng nói: “Nay Hoàng đế ngông cuồng, gian thần chấp chính, thao túng triều đình, mưu hại phiên Vương, bách tính cùng quẫn, xã tắc nguy nan! Vương gia là đích tử của Tiên đế, nên nối gót Tiên đế bước lên đế vị, chấn hưng triều cương. Vì thiên hạ, vì bách tính, ty chức nguyện ý đi theo Vương gia, nguyện dùng tính mạng báo đáp quốc gia xã tắc!”

Một câu nói, hùng hồn hữu lực.

Mạnh Thanh Hòa kịp thời hô một tiếng: “Thề chết đi theo Vương gia!”

Mọi người lúc này mới nhận ra đã bị thiếu niên nhỏ tuổi giành mất phần, không thấy Vương gia đang nhìn Thẩm Chỉ Huy với vẻ mặt hài lòng ư? Chậm một bước cũng không sao, vẫn kịp bù đắp, hỡi các huynh đệ, gào thét lên nào!

“Thề chết đi theo Vương gia!”

“Vì Vương gia quên mình!”

“Đánh ra Bắc Bình!”

“Đánh đến Nam Kinh!”

“Bắt gian thần, Thanh Quân Trắc*!”

*Thanh Quân Trắc: xuất hiện ở một trong những cuốn sách do Hồng Vũ đế chấp bút, bàn về phẩm đức của người làm Hoàng đế, thuật ngữ này muốn nói việc quân Vương bị gian thần thao túng, rối loạn triều cương, cần phải thanh trừ gian thần, trả lại triều đình trong sạch, trả lại bình yên cho xã tắc.

Câu này vừa hô, hai mắt Yến Vương và Đạo Diễn cùng lúc sáng lên, hai người đang vì lý do tạo phản mà hao tâm tổn trí, thức trắng đêm cũng không nghĩ ra cách nói hay, lời này vừa dứt, như thể đã soi sáng cho cả hai.

Thái Tổ Hoàng đế đã từng dạy: Triều chính không có trung thần, loạn thần gian ác, các thân Vương điều binh đợi lệnh, Thiên Tử ra mật chiếu, chư Vương thống lĩnh binh sĩ, dẹp loạn mối nguy, tên gọi Thanh Quân Trắc!

Đúng là một cái cớ hay, trước đây sao lại không nghĩ ra!

Tìm kỹ xem, lời này do ai hô?

Cuối cùng, ánh mắt cả hai đồng thời rơi vào người Mạnh Thanh Hòa.

Mạnh Thập Nhị Lang sờ mũi, kiếp trước xem không ít phim xx, nói về tạo phản gì đó, không phải sẽ hô lên vài câu như vậy sao? Hắn suýt chút nữa hét bắt sống Kiến Văn đế, may mà phanh lại kịp!

Mặc dù giữa đường có xảy ra một ít sự cố nhỏ, nhưng kết cục thế này, cũng có thể xem như viên mãn.

Có lý do tạo phản hết sức thuyết phục, hậu cần cơ bản đã chuẩn bị xong, Yến Vương lập tức quyết định, giương cờ, phản!

Việc đến nước này, không thể không phản!

Nếu còn không phản, đợi bị lưu đày đến Tây Nam, đi lao động cải tạo như các huynh đệ sao?

Tuy nhiên, trước khi chính thức khởi binh, còn phải giải quyết vài người.

Yến Vương ngồi trong chính đường, xem qua tấu chương Đạo Diễn chuẩn bị dâng lên Kinh Thành, cười lạnh một tiếng.

“Người đâu!”

Đêm mưa lớn, quân lính vây khốn Vương phủ buộc phải tạm thời rút lui, tìm chỗ trú tạm.

Nửa đêm, góc cửa phía bắc Vương phủ không tiếng động hé mở, một nhóm người dắt ngựa, dưới sự che chở của Đô Chỉ Huy Sứ Trương Tín, lặng lẽ đến dưới Hòa Nghĩa Môn. Thủ quân ở đây đều là thuộc hạ của Trương Tín, nghe lệnh mở cổng, âm thầm cho một nhóm người ra khỏi thành.

Cổng lớn đóng lại, quân lính canh giữ trong, ngoài thành đều không hay biết.

Mưa bão và tiếng sấm sét át đi âm thanh của vó ngựa, đêm nay, vận mệnh của rất nhiều người sẽ thay đổi, quốc vận của một vương triều to lớn cũng sẽ theo đó mà biến hoá nghiêng trời lệch đất!