Chương 49-5: Phản!

Sáng sớm, mưa tạnh, Trương Bỉnh, Tạ Quý xuất hiện bên ngoài Vương phủ.

Triều đình hạ lệnh cả hai bắt giữ thuộc hạ của Yến Vương, người trong Vương phủ thì không thể bắt được, nhưng cứ đợi đến khi họ ra ngoài, thì phải canh đến bao giờ?

Nếu trong tay họ có lệnh bắt giữ Yến Vương, thì có thể vào Vương phủ bắt người, đáng tiếc cả hai không có, Trương Tín nhận được lệnh này đã không còn cùng họ ăn chung mâm cơm, không định nhận lương của Kiến Văn đế nữa.

Trương Bỉnh và Tạ Quý bắt đầu lo lắng.

Vừa lúc này, trong Vương phủ có người truyền lời, Yến Vương bệnh nằm trên giường không thể xử lý công vụ, Thế tử biết triều đình hạ lệnh bắt giữ thuộc hạ Vương phủ, không dám trái lệnh, đã gom hết tất cả mọi người lại một ổ, chỉ đợi Trương Bỉnh, Tạ Quý xác minh thân phận, là có thể giao người.

Chỉ huy Lư Chấn sớm đã nói cho Trương Bỉnh, Tạ Quý biết Yến Vương giả bệnh, đối với tin đồn Thế tử thay mặt xử lý công vụ gì đó, đương nhiên không tin. Nhưng nếu không vào Vương phủ, cứ ở ngoài đợi mãi sao?

“Hộ vệ Vương phủ có hạn, Cửu Môn đều bị chúng ta khống chế, Yến Vương đã là chim trong l*иg, ba ba trong chum, ngươi còn sợ gì?”

Tạ Quý rất tự tin, Trương Bỉnh suy nghĩ một lát, cũng gật đầu đồng ý!

Vừa vào phủ, cả hai đã bị cản lại, gác cổng Vương phủ ngẩng đầu, nghiêm mặt nói, Vương phủ là nơi trọng yếu, những hộ vệ này cấp bậc không đủ, không thể vào phủ.

Hai người Trương, Tạ đang do dự, thì Dư Thiến được Tống Trung phái vào thành mớm lời, không cần sợ, lỡ như có chuyện gì xảy ra, huynh đệ lập tức dẫn binh đánh vào, vừa hay xử cả ổ!

Trương Bỉnh, Tạ Quý thấy Dư Thiến nói rất có khí thế, cũng yên tâm phần nào, ra hiệu cho hộ vệ không cần đi theo. Nhưng họ cũng không nghĩ, nếu thật sự xảy ra chuyện, dù Dư Thiến lập tức dẫn binh đánh vào Vương phủ, thì có kịp cứu người không? Đao xuống là mất đầu, Dư Thiến, Tống Trung có mọc cánh cũng không kịp!

Nếu Bạo Chiêu ở đây, tuyệt đối sẽ không đồng ý với quyết định tệ hại này của Dư Thiến. Đáng tiếc, Bạo Chiêu vừa được Kiến Văn đế triệu hồi về Nam Kinh, đang trên đường hồi thành, mọi chuyện đều đã ngoài tầm với…

Vạn sự đều có số mệnh, Trương Bỉnh, Tạ Quý đã định không thể thoát khỏi kiếp nạn này.

Quả nhiên, hai người vào phủ chưa đầy nửa canh giờ đã bị Yến Vương bẻ đầu răng rắc!

Giống hệt trong lịch sử, Yến Vương vẫn ném dưa*làm hiệu lệnh, nhưng không phải ném dưa hấu, mà là dưa lưới đặc trưng của phương Bắc, bê cả quả lên, ném thật mạnh mới đủ vang.

*Dưa ở đây chính là đầu của Trương Bỉnh và Tạ Quý, người ra ý tưởng này là em thụ…

Đổi dưa không phải ai khác, chính là Mạnh Thanh Hòa.

Bây giờ, không chỉ ba huynh đệ Chu Cao Sí nhìn hắn thuận mắt, Yến Vương và hoà thượng Đạo Diễn cũng cho rằng Mạnh Thập Nhị Lang là người có thể tạo dựng sự nghiệp.

Mạnh Bách Hộ cách ngày thăng quan tiến chức đã không còn xa.

Trương Bỉnh, Tạ Quý bị Yến Vương răng rắc, tin tức không giấu được, người vào lâu như vậy không ra, chắc chắn đã toi mạng.

Dư Thiến quyết định rất nhanh, hạ lệnh binh lính tấn công Vương phủ. Không ngờ hộ vệ Vương phủ nhanh chân, đánh ra trước trước một bước, vài người một tổ, khiêng theo khẩu pháo chưa từng thấy qua, cọc gỗ, xe đỡ đều không cần, trực tiếp đặt trên mặt đất, chân chống bung rộng, từng cái nối tiếp, xếp thành một dãy, nhắm thẳng đội quân dưới quyền Dư Thiến, nã đạn oanh tạc!

Mấy quả cầu sắt lớn nhỏ thi nhau đập vào đám người, máu tươi bắn thành từng mảng lớn, văng tung toé khắp nơi.

Lều trại dựng tạm gần đó bị cầu sắt đập gãy, rất nhanh bốc cháy.

Trong ánh lửa, bốn cổng lớn Vương phủ mở toang, đội quân xông ra ngoài không dưới năm trăm kỵ binh, dẫn đầu xung phong chính là mãnh tướng dưới quyền Yến Vương Trương Ngọc và Chu Năng.

Kỵ binh đi qua, quân địch ngoài phủ rối loạn, mấy tay binh sĩ cá biệt không sợ chết, liều lĩnh đánh bị thương một tên hộ vệ Vương phủ, rất nhanh đã bị kỵ binh phi ngựa băng qua chém đầu.

Cùng là binh sĩ Đại Minh, mặc cùng loại chiến giáp, từng kề vai sát cánh, nhưng vào lúc này, họ là kẻ địch.

Mạnh Thanh Hòa dẫn đầu hơn trăm binh sĩ dưới quyền, theo sát kỵ binh gϊếŧ ra, giẫm trên con đường bị máu nhuộm đỏ, đao trong tay đâm thủng ngực một tên quân Nam Kinh, mũi đao từ sau lưng lộ ra, mang theo máu tươi tanh nồng, lóe sáng lạnh lẽo.

“Gϊếŧ!”

Trong tiếng gào thét, hộ vệ Vương phủ vốn có nhân số ít hơn hẳn, dưới sự dẫn dắt của các mãnh tướng như Trương Ngọc, Chu Năng, càng trở nên dũng mãnh hơn, không gì cản nổi.

Chiến giáp nhuộm máu, đao thương vung lên, chính là lưỡi hái đoạt mạng!

Binh lính dưới quyền Dư Thiến đã có người quay đầu bỏ chạy, ngày càng nhiều quân Nam Kinh quay người lao về phía cổng thành, cán cân chiến thắng cuối cùng đã bắt đầu nghiêng về phía Yến Vương.

Trong hỗn loạn, Dư Thiến cũng bị binh sĩ chạy trốn cuốn theo, rút về Tây Trực Môn, Trương Ngọc, Chu Năng thừa thắng truy kích, Yến Vương đích thân mặc giáp, cầm binh khí, cưỡi chiến mã, dẫn theo thứ tử Chu Cao Hú và tam nhi tử Chu Cao Toại xông ra khỏi Vương phủ, giơ đao hô lớn: “Cướp Cửu Môn!”

Muốn đoạt thiên hạ, trước tiên phải hạ Bắc Bình, muốn hạ Bắc Bình, trước tiên phải cướp cổng thành!

“Vương gia có lệnh, cướp Cửu Môn!”

“Cướp cổng!”

Yến Vương đích thân xuất chiến, Yến quân như mãnh hổ xuống núi, lao thẳng về Cửu Môn.

Nhờ có Trương Tín báo trước, Hòa Nghĩa Môn trực tiếp đầu hàng, quân chủ lực của Yến Vương tập trung tấn công tám cổng thành còn lại.

Tiếng gào thét gϊếŧ chóc truyền ra ngoài thành, Tống Trung thấy ánh lửa bốc lên ngùn ngụt trên thành, vừa định hạ lệnh tiến quân tiếp viện, thì có một Thiên Hộ đến báo, doanh trại trong quân đột nhiên nổ tung, ba vạn binh lính, có hơn một nửa đang chém gϊếŧ lẫn nhau.

Tống Trung chấn động, chạy ra khỏi lều, chưa kịp hỏi rõ, lại có người đến báo, từ phương Bắc có một đội kỵ binh chạy đến, số lượng không dưới hai nghìn, còn giương cao cờ hiệu của Yến Vương.

“Cái gì?!”

Xa xa, đã có thể nhìn thấy bụi mù do vó ngựa giẫm lên, cả người Tống Trung lạnh lẽo như rơi vào hầm băng.

Bắc Bình, e là sắp rơi vào tay Yến Vương rồi.