Chương 27-2: Cung binh Cao Phúc

Mạnh Thanh Hòa nhận ra Cao Phúc, muốn chào hỏi, nhưng lại bị Cao Phúc cắt ngang: "Hôm nay ngươi trực sao?"

"Không phải." Mạnh Thanh Hòa lắc đầu: "Ta muốn đi bái kiến Thẩm Phó Thiên Hộ, giữa đường gặp ít phiền phức."

Mấy biên quân đi theo Cao Phúc vây quanh hai người: "Tiểu Kỳ, chẳng lẽ đây là tên thư sinh chua ngoa mà ngươi nói?"

"Thế này mà gϊếŧ được giặc Mông Cổ á?"

"Không giả được, tìm khắp Vệ Sở, cũng khó mà thấy được người thứ hai giống vậy."

"Cũng đúng."

Cao Phúc đỡ Mạnh Thanh Hòa dậy: "Ta đưa hắn về nhà, Trụ Tử, đi tìm xem có ai hiểu y thuật không?"

"Vâng."

Một biên quân cao to vạm vỡ đáp lời, quay người chạy đi.

Lúc này, lại có một đội biên quân đi tới, người dẫn đầu vóc dáng cao to, da đen nhẻm, tướng mạo hung hãn, là một Tổng Kỳ dưới trướng Thẩm Tuyên.

Ở ngoài thành, người này cũng từng có giao thiệp với Mạnh Tổng Kỳ, một lần miễn cưỡng làm phu xe, cả đời khó quên.

"Phía trước có phải là Mạnh Tổng Kỳ không?"

Mạnh Thanh Hòa ngẩn người, hắn nhớ lại, người này hình như họ Chu, cũng là một Tổng Kỳ.

"Là ta."

"Mạnh Tổng Kỳ, Thẩm Phó Thiên Hộ triệu kiến."

Mạnh Thanh Hòa cười khổ, lúc muốn gặp thì người không thấy, bây giờ hắn thành ra thế này, đứng cũng khó khăn, làm sao gặp đây?

"Chu Tổng Kỳ, ngươi xem Mạnh mỗ bây giờ... có thể báo lại với Phó Thiên Hộ, thông cảm một hai không?”

Không chút do dự, Chu Vinh lập tức lắc đầu.

Phó Thiên Hộ ra lệnh, ai dám thông cảm?

Không còn cách nào khác, Mạnh Thanh Hòa chỉ có thể ra hiệu Cao Phúc buông hắn ra: "Vậy đi thôi, nhưng làm phiền Chu Tổng Kỳ giúp một tay."

"Được." Chu Vinh tiến lên vài bước, đỡ lấy Mạnh Thanh Hòa.

"Cao Tiểu Kỳ, hôm nay, đa tạ ngươi."

"Không cần." Cao Phúc lắc đầu: "Đều là huynh đệ cùng nhau lăn lộn biên ải, nói những lời này khách sáo quá."

Mạnh Thanh Hòa gật đầu, không nói thêm nữa, trong lòng nghĩ thầm, đợi khoẻ lại, hắn sẽ làm một bữa ngon, chiêu đãi Cao Phúc và những huynh đệ khác.

Chu Vinh đưa Mạnh Thanh Hòa rời đi, Cao Phúc và những người khác không nán lại lâu, Trụ Tử tìm được người biết y thuật cũng chả có chỗ dùng, người nọ đi một chuyến công cốc cũng không dám oán trách.

Mấy biên quân hung dữ này, tốt nhất nên tránh xa.

Trời sắp tối, Mạnh Thanh Hòa được đưa đến một gian phòng phía đông của Thiên Hộ Sở thành Tây.

Trong phòng đốt than sưởi, xua tan rét lạnh buổi chiều tà.

Ngồi sau án thư gỗ đen, Thẩm Tuyên đang tập trung viết gì đó, khuôn mặt nhìn nghiêng dưới ánh nến, càng làm nổi bật hàng mày như viễn sơn, da như ngọc nhuận.

"Bái kiến Phó Thiên Hộ."

Mạnh Thanh Hòa quỳ một chân hành lễ, hơi lạnh từ đầu gối lan ra từng chút một, khiến vết thương ngày càng tê dại.

"Đứng lên đi.” Thẩm Tuyên ngẩng đầu, thấy sắc mặt tái nhợt của Mạnh Thanh Hòa thì cau mày: "Chu Vinh, đi mời Triệu đại phu."

"Vâng."

Chưa đầy một chén trà, cửa phòng lại bị đẩy ra, một lão nhân ngoài ngũ tuần, lưng đeo hòm thuốc, chậm rãi đi vào.

"Bái kiến Phó Thiên Hộ."

Dưới cằm lão nhân để chòm râu trắng dài, tướng mạo nho nhã, trường sam xanh cổ tròn được giặt ủi sạch sẽ.

"Làm phiền Triệu đại phu."

"Không dám."

Triệu đại phu đến gần Mạnh Thanh Hòa, trước quan sát sắc mặt hắn, im lặng không nói, chỉ liếc mắt nhìn Phó Thiên Hộ.

"Chu Vinh.” Thẩm Tuyên lần nữa cầm bút lên, chấm đầy mực: "Đỡ hắn ngồi xuống."

"Vâng."

Mạnh Thanh Hòa được đỡ ngồi xuống ghế đối diện án thư, theo bản năng muốn đứng dậy, bị Triệu đại phu ấn chặt bên vai lành lặn: "Ngồi yên nào."

Nói xong, ông ngồi xuống ghế khác, giữ lấy cổ tay Mạnh Thanh Hòa, tiến hành bắt mạch, vuốt râu trầm ngâm.

Chu Vinh lui ra ngoài, Thẩm Tuyên vẫn hạ mắt nhìn xuống án thư.

Trong phòng chỉ có tiếng lửa thỉnh thoảng bật nhảy tanh tách, tiếng bút ma sát trên mặt giấy, bốn phía yên tĩnh đến mức, hơi thở dốc yếu ớt cũng có thể nghe rõ.

Mạnh Thanh Hòa quay đầu, nhìn bóng dáng cao lớn in trên tường, trong lòng khẽ động.

Bên trong Vệ Chỉ Huy Sứ Ty, Chu Cao Hú vừa dùng bữa xong, Vương Thính Sự dâng trà, thư lại lúc sáng bị Thẩm Tuyên cảnh cáo, đang quỳ dưới sảnh đường.

"Quận vương, ngài xem?"

Chu Cao Hú nhấc nắp, nhẹ nhàng thổi: "Không sao, Thẩm Tuyên sẽ không mách lẻo với phụ vương, ngươi lui xuống đi, cẩn thận làm việc."

"Vâng."

Thư lại lui ra, Chu Cao Hú đặt chén trà xuống, trên mặt thoáng hiện vẻ âm trầm.

Vương Thính Sự đứng cạnh, cúi đầu, không dám lên tiếng.