Chương 28-1: Thử Bách Hộ

Quân cờ mua chuộc dễ dàng bị nhìn thấu, Cao Dương Quận vương tức giận, miệng nói không có chuyện gì, nhưng trong lòng y cũng không nắm chắc. Một khi tin tức lộ ra ngoài, bị Thế tử nắm được nhược điểm, nhất định sẽ tố cáo y.

Nghĩ về hậu quả của việc này, Cao Dương Quận vương hiểu rõ tính khí của Yến Vương nên rất lo lắng.

Phụ thân y, Yến Vương là người như thế nào, không ai hiểu rõ hơn y và Thế tử Chu Cao Sí. Yến Vương nắm bắt mọi cơ hội, cài cắm người của mình bên cạnh Kiến Văn đế, mua chuộc hoạn quan làm tay sai, nhưng hắn tuyệt đối không cho phép người khác làm theo. Ai làm bị bắt được, người đó xui xẻo, không chết cũng phải lột da, nhi tử ruột thịt cũng không ngoại lệ.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Chu Cao Hú càng thêm âm trầm: "Vương Thính Sự."

"Bẩm, Quận vương."

"Người này, trước khi Cô rời đi phải xử lý."

"Tuân lệnh."

"Làm cho sạch sẽ."

"Vâng." Vương Thinh Sự cúi người đáp lời, trên mặt không lộ vẻ gì, hiển nhiên đã quen với việc này. Một lát sau, ông lại cẩn thận hỏi: "Vị Tổng Kỳ kia?"

"Đế yên đó.” Chu Cao Hú nâng chén trà lên, trà đã nguội: "Cô còn muốn dùng."

"Vâng."

Vài câu nói đã quyết định sinh tử của hai người.

Mạnh Thanh Hòa không biết mình lại vừa đi vòng qua Quỷ Môn Quan, hắn nhìn Triệu đại phu mở hòm thuốc, lấy ra từng lọ, từng lọ, lòng đầy lo lắng.

Thay thuốc? Trước mặt Phó Thiên Hộ? Liệu có hơi bất tiện không?

Cởi trần trước mặt cấp trên rất vô lễ nhỉ? Huống chi thân hình da bọc xương của hắn… hắn cũng biết mất mặt…

"Triệu đại phu, hay cứ đưa thuốc cho ta, ta về nhà thay."

"Mạnh Tổng Kỳ." Triệu đại phu cười rất hiền hòa, nhưng ý trong lời nói lại không hiền chút nào: "Ngựa con không nghe lời, lão phu sẽ trói lại rồi chữa trị, Tổng Kỳ tốt nhất đừng để lão phu động thủ."

Mạnh Tổng Kỳ trong nháy mắt ngậm mồm.

Đây là đại phu hay thổ phỉ? Chẳng lẽ là thú y?

Ánh mắt chuyển sang Thẩm Tuyên, Phó Thiên Hộ vẫn đang chuyên tâm xem công văn. Nhìn lại Triệu đại phu đã bắt đầu xắn tay áo, lòng Mạnh Tổng Kỳ càng thêm bất an. Bây giờ hắn phản kháng, còn kịp không?

Trên thực tế, Mạnh Thanh Hòa đã nghĩ nhiều rồi.

Triệu đại phu y thuật cao siêu, nổi tiếng khắp Vệ Sở. Tổ tiên đời thứ tư Triệu gia từng là ngự y triều Tống. Sau khi Nam Tống diệt vong, Triệu gia mới về ở ẩn trong núi rừng, thu mình làm ẩn sĩ.

Khi triều đại mới thành lập, Hồng Vũ đế có nghe qua danh tiếng Triệu gia, lập tức hạ lệnh triệu tập, cả nhà đều được "mời" đến Nam Kinh. Theo logic của Hồng Vũ đế, làm ẩn sĩ có gì hay ho? Đúng là lãng phí nhân sinh! Toàn tâm toàn ý cống hiến cho công việc, một lòng một dạ cống hiến cho xã hội mới, thì giá trị con người mới được nâng cao!!

Vì vậy, dựa vào y thuật gia truyền, Triệu đại phu trở thành Triệu ngự y, mang danh nghĩa nho y, được Mã hoàng hậu và Thái tử yêu mến.

Tiếc rằng ngày vui ngắn chẳng tày gang, Mã hoàng hậu và Thái tử lần lượt qua đời, Hồng Vũ đế nhìn quần thần mà ngứa cả mắt, đao đồ tể vung lên là không muốn buông xuống.

Năm Hồng Vũ thứ hai mươi sáu, Triệu đại phu bị cuốn vào vụ án mưu phản của Lam Ngọc, mạng sống tuy được bảo toàn, nhưng tội chết khó thoát, trực tiếp bị lưu đày đến biên ải phương Bắc.

Nói là đồng đảng của Lam Ngọc, Triệu đại phu thực sự có chút oan ức. Chỉ vì hôm đó Lương Quốc Công bị cảm mạo, ông ấy tốt bụng kê cho thang thuốc cảm, nhận vài lời cảm tạ. Kết quả bị người có ý đồ xấu moi ra, trở thành chứng cứ tố cáo Triệu gia mưu phản.

Chữa bệnh cứu người và mưu phản có liên quan qué gì cơ chứ?

Hồng Vũ đế nói có, không có cũng phải có.

Triệu đại phu còn có thể làm gì? Chỉ có thể câm lặng, bái tạ hoàng ân, đi đến nơi biên ải.

Có thể thấy, làm quan ở triều Hồng Vũ rất nguy hiểm, làm đại phu cũng chả kém.

May mắn thay, Triệu đại phu có bản lĩnh, đầu óc khá linh hoạt, nhanh chóng rút ra kết luận, chiến mã nơi biên ải quý hơn người, sau thời gian dài khổ luyện, học hỏi và vận dụng, đã cứu chữa thành công hai con chiến mã, xuất sắc thể hiện giá trị bản thân.

Chỉ Huy Thiêm Sự mở một con mắt, nhắm một con mắt, Triệu đại phu không cần cầm đao lên chiến trường giành giật với giặc Mông Cổ nữa, chỉ cần làm lại công tác cũ, mỗi tháng còn có thể nhận thêm một thạch lương thực. Thực tế đã chứng minh, nhân tài hữu dụng, ở đâu cũng có thể ăn nên làm ra.

Vết thương của Mạnh Thanh Hòa đối với Triệu đại phu không khó, có điều xử lý vết thương nứt toác hơi nhiều bước. Thảo dược bôi ngoài đều có sẵn, thuốc uống thì phiền toái hơn chút, may mà ông ấy có chuẩn bị sẵn thuốc viên.

Đều nhờ mặt mũi của Phó Thiên Hộ, Triệu đại phu không nói, Mạnh Thanh Hòa cũng biết.

"Thuốc hai ngày nữa đến thay, thuốc viên phải dùng nước ấm uống." Triệu đại phu cất hộp thuốc, lau tay, dặn dò: "Da của Tổng Kỳ hơi mỏng, cần chú ý nghỉ ngơi."

Mạnh Thanh Hòa chỉnh đốn y phục, vết thương được thay thuốc mới, băng bó lại. Cảm giác đau rát được cái mát the lạnh của thảo dược xua tan đi ít nhiều, Mạnh Thanh Hoà cũng tỉnh táo hơn đôi phần.

“Đa tạ đại phu."

"Lão phu chỉ làm tròn bổn phận."