Chương 28-2: Thử Bách Hộ

Cẩn thận dặn Mạnh Thanh Hòa thêm vài câu, Triệu đại phu quay người hành lễ với Thẩm Tuyên, cõng hòm thuốc cáo từ rời đi. Mặc dù hành nghề y, nhưng dù sao cũng là "phạm quan", lễ nghĩa nên có, Triệu đại phu không bao giờ bỏ qua.

Cửa phòng đóng lại, bên trong chỉ còn lại Mạnh Thanh Hòa và Thẩm Tuyên, ngọn lửa trong chậu đồng thi thoảng nhảy nhót, bóng in trên tường cũng theo đó chớp động.

Thẩm Phó Thiên Hộ không nói, Mạnh Tổng Kỳ buộc phải lên tiếng, lãnh đạo đã ban ân, làm thuộc hạ, hắn nhất định phải cắn rơm cắn cỏ biết ơn.

"Thuộc hạ tạ ơn Phó Thiên Hộ."

"Không cần."

Thẩm Tuyên buông bút, nâng tờ giấy tuyên trên án thư lên, nhẹ nhàng thổi. Dấu mực xuyên qua mặt sau tờ giấy, mơ hồ có thể nhìn được những gì viết trên đó. Mạnh Thanh Hòa vội cúi đầu, rũ mắt, hắn không nhìn thấy, không nhìn thấy gì hết.

Im lặng một lúc, Thẩm Tuyên đột nhiên đứng dậy, vòng qua án thư, nhặt kẹp lửa bên cạnh chậu đồng, gẩy than củi bên trong.

Ngọn lửa bùng lên, căn phòng cũng sáng sủa hơn nhiều.

"Thời tiết ngày càng lạnh."

"Vâng."

"Thu hoạch của ruộng ban cho Mạnh Tổng Kỳ thế nào?"

"..." Hắn nghe nhầm hả?

"Sao không trả lời?"

Thẩm Tuyên quay đầu, Mạnh Thanh Hòa cuối cùng cũng xác định mình không nghe nhầm.

"Bẩm Phó Thiên Hộ, thu hoạch tạm được"

"Ừm."

Thẩm Tuyên buông kẹp lửa, ánh mắt dừng lại trên người Mạnh Thanh Hòa vài giây, vẻ mặt ôn hoà ngoài ý muốn.

Tim Mạnh Thanh Hòa trong chớp mắt vọt lên hai trăm nhịp, sợ hãi.

Thẩm Phó Thiên Hộ dễ gần như vậy, còn kinh hãi hơn lúc y vung đao chém người.

"Mạnh Tổng Kỳ."

"Có thuộc hạ!"

"Từ hôm nay thăng chức cho ngươi làm Thử Bách Hộ, nhiệm vụ chính vẫn là canh giữ ngoài thành."

Câu nói này chẳng khác gì tiếng trời, Mạnh Thanh Hòa suýt nữa khóc rống lên. Hóa ra, chi phiếu miệng cũng có lúc xài được, làm người vẫn nên tin vào xã hội!

"Binh lính dưới quyền ngươi canh giữ có công, không lâu nữa sẽ được ban thưởng, sẽ phát thêm lương thực, vải vóc."

"Tạ ơn Phó Thiên Hộ nâng đỡ, thuộc hạ vô cùng cảm kích! Thuộc hạ thay mặt các huynh đệ tạ ơn Phó Thiên Hộ!"

"Mạnh Bách Hộ không cần vội nhậm chức, dưỡng bệnh quan trọng."

"Tạ ơn Phó Thiên Hộ, thuộc hạ..."

Chưa đợi Mạnh Thanh Hòa tỏ lòng trung thành, Thẩm Phó Thiên Hộ lại liếc nhìn hắn từ trên xuống dưới, thuận miệng thêm một câu chí mạng: "Thật sự quá gầy, đúng là hơi giống tiểu cô nương."

Mạnh Thanh Hòa:"..."

Lần này, tuyệt đối là nghe nhầm chứ gì?

Bước ra khỏi Thiên Hộ Sở, một cơn gió bắc thổi qua, trên bầu trời lác đác những bông tuyết rơi xuống.

Mạnh Thanh Hòa rùng mình, nhớ lại những lời Thẩm Phó Thiên Hộ nói trước đó, niềm vui thăng chức bỗng giảm đi hơn nửa, đầu óc tỉnh táo hơn nhiều.

Một câu nói đùa của Cao Dương Quận vương, Thẩm Phó Thiên Hộ lại biết. Không thể là ngẫu nhiên, vậy thì, chữ viết trên tờ giấy kia, cũng là cố ý để hắn xem? Trong lòng Mạnh Thanh Hoà không khỏi kinh hãi, so với những người trời sinh đã giỏi tâm cơ quỷ kế này, hắn đúng là còn kém một bậc.

Tuyết rơi ngày càng lớn, gió cuốn theo bông tuyết, gần như có thể làm người khác tê cứng.

Lướt qua một nhóm biên quân đang tuần tra thành, Mạnh Thanh Hòa siết chặt áo bông trên người.

Lời nói và hành động của Thẩm Phó Thiên Hộ, thay vì nói là cảnh cáo, không bằng nói là nhắc nhở. Nếu không, chức Thử Bách Hộ sẽ không rơi vào tay hắn.

Hắn phải cẩn thận hơn, không phạm sai lầm về nguyên tắc, con đường thăng quan phát tài sẽ còn nhiều hy vọng. Còn về Cao Dương Quận vương, cấp bậc chênh lệch quá lớn, nghĩ nhiều cũng vô ích.

Nghĩ thông suốt, trong lòng bỗng nhẹ nhõm hơn, Mạnh Thanh Hòa miệng lẩm nhẩm giai điệu quen thuộc, chân bước nhanh về nhà.

Cũng là bài hát hán tử cưỡi ngựa, tâm trạng hai lần lại hoàn toàn khác nhau.

Bên trong Thiên Hộ Sở thành Tây, Thẩm Tuyên đưa tờ giấy vừa viết xong đến bên ngọn nến, ngọn lửa cam đỏ nhanh chóng nuốt chửng nét chữ đen kịt, cuối cùng tàn giấy bị vứt vào chậu đồng.

Thẩm Tuyên nhấc thỏi mực, chậm rãi mài kỹ trên nghiên mực vân mây.

Ngón tay trắng nõn thon dài, thỏi mực đen tuyền, nghiên mực ngọc biếc, võ phục xanh lam phản chiếu ánh nến, trong chớp mắt đó, Thẩm Tuyên như rũ bỏ hết sát khí, cả người nhuốm đậm hương mực cổ xưa, y vừa là chiến tướng sa trường đao thương thiết mã, cũng là vương tôn quý tộc gối ngọc lụa gấm.

Giấy tuyên trong chậu lửa đã hóa thành tro đen, trong phòng còn lưu lại mùi thảo dược thoang thoảng.

Thẩm Tuyên cầm bút, ánh mắt hơi trầm, người nọ là kẻ thông minh, là kẻ thông minh mà y có thể dùng.

Ngòi bút rơi xuống giấy, mạnh mẽ dứt khoát, như mang theo hàn quang kiếm khí.