Chương 31-1: Không phục

Năm Kiến Văn thứ nhất.

Giữa tháng Giêng, tuyết rơi dày đặc Bắc Bình, bầu trời u ám không thấy nắng. Dưới mái hiên, những tảng băng dài vài thước kết lại, tiện tay bẻ xuống, cứng cáp đến mức có thể đâm thủng một lỗ trên người.

Trên thành, biên quân dậm mạnh chân, xoa xoa tay, áo ấm mặc trong giáp sắt được lót thêm tầng bông dày, vẫn không ngăn được gió Bắc lạnh buốt thấu xương.

Năm nay lạnh hơn năm ngoái, trời như nổi giận, cố tình không cho người ta sống yên ổn.

Trong gió tuyết, vài chiến mã phi nhanh từ phía Nam đến. Kỵ binh trên lưng ngựa mang theo chiếu chỉ mới của Hoàng Đế, xuất phát từ Nam Kinh, đội gió đội tuyết, bất kể ngày đêm, cuối cùng đã kịp đến Bắc Bình trước tháng hai.

Nhìn thấy chiến mã từ phương Nam đến, trong lòng viên Bách Hộ canh giữ cổng lớn Đông Lễ giật thót một cái.

Từ tháng Mười Hai năm ngoái, người phía Nam đến một lần, phủ Bắc Bình lại chấn động một lần.

Đầu tiên là Bố Chính Sứ bị thay đổi, tiếp theo là Đô Chỉ Huy Sứ Ty, ngay cả Khai Bình Vệ đến Sơn Hải Quan cũng không yên ổn. Tháng trước bắt cả Đại Vương, tháng Giêng năm nay lại đến tiếp, chẳng lẽ lời tiên đoán của những thầy tướng số trong thành là thật, Yến Vương mới là chân long, Hoàng Đế ở Nam Kinh ngồi không vững ngai vàng, ngày đêm kiếm chuyện?

"Mau mở cổng thành!"

Chớp mắt, kỵ binh đã đến dưới thành.

Qua giờ Tuất, cổng thành không thể tùy tiện mở, binh sĩ thủ thành chỉ có thể hạ giỏ xuống, kéo người lên.

"Mau cử người bẩm báo Vương phủ!"

"Vâng!"

Trong lúc kiểm tra thân phận người đến, một viên Bách Hộ thủ thành nhanh chóng chạy xuống, vội vã phi ngựa chạy về Yến Vương phủ.

Trong Yến Vương phủ lúc này, đèn nến sáng trưng.

Trong điện Cố Tâm, Yến Vương vỗ mạnh vai Cao Dương Quận vương Chu Cao Hú, khuôn mặt cương nghị mang theo men say đầy ắp ý cười.

"Nhi tử có phong thái của phụ thân ngày xưa, rất tốt!"

Chu Cao Hú chủ động xin đi gϊếŧ giặc, tham gia hoạt động quân sự của biên ải cách đây không lâu, tuy không lập được công lớn, nhưng tinh thần đáng khen, cũng xem như ghi thêm điểm trong mắt Yến Vương.

Từ Khai Bình Vệ trở về Bắc Bình, y còn mang theo phương pháp bắn súng hỏa mai ba lần, Trương Ngọc, Chu Năng và các tướng lĩnh khác đều khen không dứt miệng, Chu Lệ cảm thấy rất tự hào. So với Thế tử không thể cưỡi ngựa, Yến Vương cũng coi như được an ủi phần nào.

"Nhi tử ta làm rất tốt." Chu Lệ vuốt cằm, càng thêm hài lòng: "Đây mới là con cháu Chu thị!"

Mặt Chu Cao Hú đỏ bừng, rõ ràng là vì lời khen ngợi của Yến Vương mà kích động không thôi.

“Phụ vương khen thưởng, nhi thần không dám nhận.”

“Đáng nhận!”

Mấy ngày vừa rồi, Yến Vương liên tục bị Kiến Văn đế chọc giận đến mức tăng huyết áp, thật vất vả mới có chuyện làm hắn vui vẻ, Yến Vương nhìn thứ tử Chu Cao Hú, càng nhìn càng thấy thuận mắt.

“Tạ phụ vương!”

Thế tử Chu Cao Sí cung kính đứng bên cạnh, nghe phụ thân khen thưởng đệ đệ, trên khuôn mặt tròn trịa phúng phính lộ ra nụ cười chất phác: "Đệ đệ có thể giương roi thúc ngựa, vi huynh vô cùng hâm mộ.”

Chu Cao Hú nhướng hàng mày rậm rạp cực kỳ giống Yến Vương, nở nụ cười đắc ý, nhìn Chu Cao Sí có chiều cao và ngoại hình đều không bằng mình, mập mạp tròn trịa, trong mắt lóe lên một tia khinh thường. Cũng là nhi tử của phụ vương, chỉ khác mẫu phi, chỉ ra đời sớm hơn y một chút, bày ra dáng vẻ Thế tử cho ai xem?

“Vương huynh không cần như vậy, đệ luôn hy vọng có một ngày, cùng vương huynh cưỡi ngựa sa trường, giương roi vung đao, kề vai chiến đấu!”

Lời nói này có hay đến mấy, cũng là mười phần mười châm chọc Chu Cao Sí.