Chương 31-2: Không phục

Mặt Chu Cao Sí đỏ bừng, Chu Cao Hú cười sảng khoái, Yến Vương nhìn hai nhi tử, mày kiếm nhíu lại.

Đối với đích tử có ngoại hình, cả tính cách đều không giống hắn, nếu nói Yến Vương vạn phần thương yêu thì cũng trái lương tâm quá, hắn làm không được. Nhưng dù sao hắn cũng phong Chu Cao Sí làm Thế tử, tôn ti thứ bậc vẫn khác biệt, Chu Cao Hú cứ chèn ép huynh trưởng cũng không ổn.

Hơn nữa, Thế tử thích đọc sách, thật sự sẽ bị đệ đệ châm chọc vài câu, đến mức không thể phản kháng? Thể hiện sự yếu đuối không sai, nhưng quá mức sẽ thành nhu nhược.

Ngay khi Yến Vương chuẩn bị nói gì đó, một tên hoạn quan mặc áo lãnh sam, ngực áo thêu hoa hướng dương, cúi người đi vào.

“Nô tài bái kiến Vương gia, bái kiến Thế tử, Quận Vương.”

“Có chuyện gì?”

“Bẩm Vương gia, phía Nam lại có người đến.”

Lại đến?

Chỉ một câu, sắc mặt của Chu Lệ và hai nhi tử đều thay đổi, người phía Nam đến, chắc chắn không có chuyện tốt!

Đầu tiên là Bố Chính Sứ Bắc Bình, sau đó là Đô Chỉ Huy Sứ Bắc Bình, ngay cả Ấn Sát Sứ Ty cũng bị cài người. tên khốn kiếp Tống Trung, tháng giêng đã chạy đến Khai Bình Vệ, mượn cớ thánh chỉ, liên tục điều động quân tinh nhuệ từ Yến Sơn Vệ của hắn đi, chưa đầy một tháng, quân đội riêng của Yến Vương bị phân tán đến mức bẹo hình bẹo dạng! Con mẹ nó bộ tưởng Yến Vương hắn đui hay điếc? Mục đích bọn họ muốn làm gì, hắn còn nhìn không ra sao?

“Phụ vương, ngài xem?”

“Vi phu muốn xem, hiền điệt ngoan kia còn có thủ đoạn gì!”

Chu Lệ đột nhiên vỗ mạnh mặt bàn, thật sự chọc giận hắn rồi, mà Yến Vương hắn cũng không phải người dễ trêu!

Thấy phụ vương nổi giận, Chu Cao Sí và Chu Cao Hú đều dẹp ý định so đo, đứng sang một bên, cúi đầu giả vờ ngoan ngoãn. Núi lửa sắp phun trào, lúc này, ai tiến lên thì kẻ đó xui xẻo.

Đông phòng trong điện Cố Tâm, hòa thượng Đạo Diễn ngừng tụng kinh, nhìn đồng hồ nước trong phòng, ừm hưm, lại đến lúc diện kiến Vương gia rồi, hôm nay ông ấy có nên bàn luận về tính khả thi và tất yếu của việc tạo-phản không?

Vừa bước ra khỏi phòng, liền gặp phải một hoạn quan của Vương phủ đang vội vã đi ngang qua: "Tam Bảo, chuyện gì vậy?”

“Bẩm Phật gia, phía Nam lại có người đến.”

“Ồ?” Đạo Diễn vuốt chuỗi hạt, niệm một câu A Di Đà Phật, cười đến mức mắt híp lại thành hai cái khe, đúng là đang buồn ngủ thì có người đưa gối, muốn gì được nấy. A Di Đà Phật, Hoàng Đế quả là người tốt.

Sau khi tiếp đón người đến, nhận được thánh chỉ, bầu không khí trong Yến Vương phủ lập tức bao trùm một tầng mây đen, bên trong điện Cố Tâm như thể vừa có lốc xoáy lướt qua, Chu Lệ tay cầm trường đao, hai mắt đỏ ngầu: "Thằng nhãi con khi dễ người quá đáng!”

Vài tên hoạn quan quỳ rạp trên nền đá xanh, run run rẩy rẩy.

Lúc này, ngay cả Yến Vương phi cũng không dám đến gần Chu Lệ.

Ngoại lệ duy nhất, chỉ có Đạo Diễn.

Giận dữ được lắm, giận đến mức phát điên càng tốt. Tức giận lấn át lý trí mới không do dự, tức giận đến mức bùng nổ mới khởi binh tạo-phản!!

“Vương gia, không thể do dự nữa.” Đạo Diễn đứng giữa điện, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi cơn thịnh nộ của Chu Lệ: "Trước đoạt binh quyền của Trần Hanh, sau đó Tống Trung lấy cả đống nguyên do, hòng cắt xén Yến Sơn Vệ, triệu Hồ Kỵ, Quan Đồng và những người khác vào kinh, tiếp theo chắc chắn sẽ động đến các tướng lĩnh kề cận với Vương gia. Hoàng Đế đang từng bước ép sát, nếu Vương gia còn do dự, đại họa sẽ ập đến!”

Yến Vương nắm chặt trường đao, cười lạnh: "Đã muốn dồn ép ta, ta sao có thể ngồi chờ chết!”

Dứt lời, một nhát đao chém xuống bàn, cuối cùng cũng hạ quyết tâm.

Khai Bình Vệ.

Hiếm khi biên ải không có tuyết rơi, trời quang mây tạnh, nhưng gió lại thổi rét buốt hơn bao giờ hết.

Mạnh Thanh Hòa ăn mặc chỉnh tề, thắt chặt thẻ bài, bước ra khỏi nhà. Lẽ ra phải đến ngoại thành để làm nhiệm vụ, nhưng Tống Đô Đốc mới đến đột nhiên ra lệnh cho toàn quân Vệ Sở tập trận. Vệ Chỉ Huy Sứ Từ Trung góp lời, thao luyện vào ngày mai là được, sao cứ phải vội vàng ngay hôm nay?

Đứng cạnh đó, Đô Chỉ Huy Dư Thiến cười lạnh một tiếng: "Lời của Đô Đốc chính là quân lệnh, Từ Chỉ Huy dám kháng lệnh sao?”

Cái mũ lớn đè xuống, Từ Trung không dám nói thêm gì nữa. Trong lòng thầm nghĩ, quả nhiên mấy tên giữa đường chen vào này, tên nào tên nấy đều bất không có ý tốt!