Chương 32-2: Ân tình

Bệ hạ phái đến biên ải không chỉ mình hắn ta, Từ Khải ở Lâm Thanh, Cảnh Hiến ở ngay Sơn Hải Quan. Hai người vốn không phục hắn ta, chịu sự kiềm chế của hắn ta cũng chỉ vì phục lệnh Hoàng Đế.

Nếu Tống Trung ngay cả một Khai Bình Vệ nhỏ bé cũng không quản nổi, dựa vào cái gì để chỉ huy quân đội dưới quyền đây? Ngay cả tinh nhuệ được điều động từ Yến Sơn Vệ cũng sẽ sinh lòng bất mãn!

Không được! Tống Trung rùng mình, tay áo vung lên, bước xuống đài cao.

Tống Đô Đốc đi xuống, Từ Trung và những người khác chỉ có thể đi theo, mặt không biểu cảm, nhưng trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ riêng.

Những lời Mạnh Thanh Hòa gào thét, trong lúc không ai chú ý, đã mở ra một cánh cửa lớn, khiến cho cả Khai Bình Vệ không ai có thể đứng ngoài cuộc.

Báo cáo chiến công sai sự thật không phải chuyện nhỏ, bản tấu gửi về triều đình do Từ Trung đích thân viết, nếu Tống Trung thật sự muốn mượn chuyện này để lập uy, người có tội lớn nhất chắc chắn không phải một Bách Hộ nhỏ bé, Chưởng Ấn Vệ Sở, Đồng Tri, Thiêm Sự mới là người đầu tiên chịu trận!

Từ Trung nhíu mày, trước đây vẫn nghĩ mọi chuyện quá đơn giản. Triều đình đã ra tay tước phiên Vương, đủ loại động thái đều nhằm vào Yến Vương, ngay cả Trần Hanh cũng bị thăng chức giáng tài, thu hồi binh quyền, vậy y, một Vệ Chỉ Huy Sứ đã nhiều lần theo Yến Vương chinh chiến biên ải, làm sao có thể an nhàn đứng ngoài được?

Không trách Từ Trung tưởng tượng quá phong phú, thực sự là công tác trước đây của Tống Trung có phần đặc biệt. Cựu Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ, danh tiếng thật là vang dội!

Vào thời Minh sơ, chuyện Cẩm Y Vệ thường làm nhất chính là bịa đặt tội danh, bắt người bỏ tù, một phen thẩm vấn-tra tấn-đánh đập, chủ phạm, tòng phạm có tội hay không, tất cả đều bị chặt đầu. Trước khi Hồng Vũ đế công khai đốt bỏ dụng cụ tra tấn của Bắc Trấn Phủ Ty, tất cả quan viên triều đình, hễ nhận được thư triệu tập của Cẩm Y Vệ, đều phải lau nước mắt từ biệt gia quyến trước, vĩnh biệt cuộc sống ngắn ngủi. Đây là còn may mắn, xui xẻo hơn, cả gia quyến, thậm chí cả dòng tộc đều bị liên lụy.

Kiến Văn đế phái Tống Trung đến quản lý tiền tuyến, rõ ràng là muốn nói với Yến vương, bất kể thúc có phản hay không, Trẫm đều sẽ ra tay.

Vậy nên mới nói, người trẻ tuổi hành động bốc đồng, thực sự không phải thói quen tốt.

Vài giây sau, Tống Trung đã đến trước mặt Mạnh Thanh Hòa và những người khác.

Bộ quan phục đỏ tía, vẻ mặt nghiêm nghị, từ trên cao nhìn xuống, không lên tiếng, đã mang theo áp lực vô hình.

"Đô Đốc!"

Dư Thiến xấu hổ không thôi, Tống Trung không để ý gã, mở miệng nói: "Dư Chỉ Huy chỉ nói vài câu vô tâm thôi, các ngươi cứ bám riết không buông, né nặng tìm nhẹ, thực sự là gian trá đến cực điểm."

Giọng nói của Tống Trung không cao, ngữ khí không nghiêm, tốc độ nói cũng không nhanh. So với các võ tướng thông thường, khi nói chuyện, hắn ta giống văn nhân hơn, nhưng lại toát ra một luồng hàn khí khiến người khác lạnh đến thấu xương.

So với Tống Trung, Dư Thiến thực sự không đủ nhìn.

"Tả hữu."

Thân quân cầm quân côn đứng cạnh đồng thanh đáp: "Có!"

"Bản Đô Đốc đã ra lệnh phạt trượng những kẻ này, sao còn chưa thi hành?" Giày quan đen giẫm lên mặt tuyết, phát ra tiếng kêu nhẹ: "Các ngươi cũng muốn kháng lệnh sao?"

"Thuộc hạ không dám!"

"Hành hình!" Tống Trung hất tay áo: "Hôm nay bản Đô Đốc trừng phạt những kẻ không tuân quân lệnh, trì hoãn thao luyện! Ai dám kháng lệnh?!"

Không có ghế dài, Mạnh Thanh Hòa và những người khác bị ấn xuống tuyết, hơi lạnh thấm qua áo giáp, xâm nhập vào tứ chi bách hài.

Răng bắt đầu run lên, tay chân cũng dần tê cứng, không thể khống chế!

Bầu trời vốn trong xanh, lại một lần nữa tập hợp đầy mây mù, xám xịt một mảng.

Chưa đầy vài khắc, những bông tuyết lấp lánh từ không trung rơi xuống.