Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thanh Hoà

Chương 35-2: Căng thẳng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bốn người được tiến cử, tuy không được chọn hết, nhưng một người tên Đỗ Kỳ lại được Huyện Lệnh khen ngợi, kỳ thi bình xét trong tháng này, chỉ cần không có sai sót lớn, nhất định Đỗ Kỳ sẽ đạt được nhất đẳng.

Còn Mạnh Thanh Hải, có thể giữ được nhất đẳng hay không còn là một ẩn số.

Nghĩ đến đây, lý trưởng không khỏi thở dài.

Đã kết thân rồi, ông ta còn có thể làm gì? Hủy hôn? Trừ khi ông ta cũng không cần danh tiếng nữa.

Mạnh Trọng Cửu liếc nhìn lý trưởng đang than thở, lúc trước Mạnh Quảng Hiếu cùng Mạnh Quảng Thuận và những người khác xâm chiếm ruộng đất nhà Thập Nhị Lang, đã không ít lần đưa lễ vật cho ông ta để thông đồng. Nếu không thì làm sao có thể khiến người môi giới im miệng? Thu mua giá thấp, báo lên huyện nha có thể suôn sẻ được ư?

Bây giờ Thập Nhị Lang có tiền đồ, danh tiếng nhà Mạnh Quảng Hiếu bị hủy hoại, cho dù không liên lụy trực tiếp đến ông ta, cũng sẽ có ít nhiều phiền phức.

Vài người có uy tín trong thôn đều đang nhìn chằm chằm, cái chức lý trưởng này, sợ là ông ta cũng không làm lâu được.

Nhớ đến tin tức Mạnh Hổ mang về trước đó, Mạnh Trọng Cửu không khỏi vui mừng. Thập Nhị Lang thăng chức Bách Hộ, là quan Lục Phẩm thực thụ của triều đình, ngoại tôn Mạnh Hổ cũng không khiến ông ta thất vọng, tuy đầu óc hơi ngốc, nhưng dù sao cũng được Thập Nhị Lang khai thông.

Mấy nhi tử trong nhà, kể cả người con rể đều đang trách móc Mạnh Hổ làm việc hấp tấp, sao lại đột nhiên đi lính! Mắng Mạnh Hổ không tiếc lời, Mạnh Trọng Cửu nghe được, đã ở trước mặt người trong nhà, nổi giận mắng bọn họ một trận.

“Quân hộ thì sao? Quân hộ không thể thành danh lập nghiệp sao! Nhìn xem Thập Nhị Lang bây giờ như nào? Rồi nhìn Đại Lang đi!” Mạnh Trọng Cửu trừng mắt nhìn con cháu trong nhà: “Người có bản lĩnh thực sự, ở đâu cũng có thể làm đại nghiệp!”

Mạnh Trọng Cửu vừa nổi giận, người nhà không dám nói thêm gì nữa. Cho dù có oán trách Mạnh Thanh Hòa và Mạnh Hổ đến mấy, cũng không dám lộ trên mặt.

“Ngày mai cắt hai cân thịt, nhặt mười quả trứng, một đấu lương thực, mang đến nhà Thập Nhị Lang.”

“Tháng Giêng không phải vừa mới tặng cao lương sao, sao lại tặng nữa?”

“Sao, không muốn?”

“…”

“Thập Nhị Lang bây giờ là Bách Hộ, quan Lục Phẩm! Mới ra khỏi Mạnh gia thôn bao lâu? Còn chưa đến một năm!” Mạnh Trọng Cửu không hiểu, bản thân ông ta cũng đâu phải người ngu ngốc, sao nhi tử đẻ ra lại không có lấy một đứa thông minh?

“Nhưng mà, phụ thân, tộc trưởng bên kia……”

“Mạnh Quảng Hiếu?” Mắt Mạnh Trọng Cửu híp lại: "Tháng Giêng, gã đã tặng gì cho nhà Thập Nhị Lang, không nhìn thấy sao?”

Cả đám đứng trước mặt Mạnh Trọng Cửu nuốt nước bọt, không nói gì.

“Tứ Lang cũng đi lính, Mạnh Quảng Hiếu không thể xoay chuyển, đại nhi tử của gã không phải người ngu ngốc, tự biết phải làm gì.”

Đối với Mạnh Thanh Hải, ban đầu Mạnh Trọng Cửu cũng khá coi trọng, nhưng từ năm Hồng Vũ thứ ba mươi mốt trở đi, ấn tượng của ông ta về Mạnh Thanh Hải ngày càng tệ.

Không sợ có tâm tư, chỉ sợ tâm tư dùng không đúng chỗ. So với Mạnh Thanh Hòa, nhân phẩm và tâm tính của Mạnh Thanh Hải kém hơn rất nhiều.

Lúc đầu để Mạnh Hổ theo Thập Nhị Lang, vẫn luôn là chuyện đúng đắn nhất mà mấy năm qua Mạnh Trọng Cửu đã làm.

Mạnh Trọng Cửu lên tiếng, mấy nhi tử của ông ta dù không muốn cũng phải mang đi.

Đẩy xe cút kít đến nhà Mạnh Thanh Hòa, đại nhi tử của Mạnh Trọng Cửu tình cờ gặp Mạnh Quảng Hiếu. Chào hỏi mới biết, bên đó cũng đang trên đường đến nhà Thập Nhị Lang.

Nhìn những thứ chất đống trên xe Mạnh Quảng Hiếu, đại nhi tử của Mạnh Trọng Cửu thầm nghĩ, xem ra phụ thân lại nói đúng!

Trên thực tế, Mạnh Quảng Hiếu cũng không muốn đi chuyến này.

Trước Tết, Mạnh Thanh Giang gửi thư về báo bình an, trên thư chỉ có vài dòng, khiến Mạnh Lưu thị khóc một trận. Chưa đầy hai tháng, lại nhờ người mang thư về, nói hắn ta đã đi lính, đang làm việc dưới trướng Thập Nhị Lang.

Lúc đó, Mạnh Quảng Hiếu đã choáng váng hồi lâu, suýt thì té xỉu.

Mạnh Thanh Giang và Mạnh Thanh Hòa không giống nhau, Mạnh Thanh Hòa chết rồi, việc bổ sung hộ tịch vẫn có thể xoay chuyển, nếu Mạnh Thanh Giang có mệnh hệ gì, Mạnh Thanh Hải chắc chắn sẽ bị bổ sung thành quân hộ.

Một là tức, hai là lo. Nhớ đến “tội đồ” gây ra cả chuyện này, nếu Mạnh Thanh Hòa ở trước mặt, Mạnh Quảng Hiếu hận không thể xé xác hắn.

“Thằng súc sinh! Lúc đó không nên mềm lòng!”

Mạnh Thanh Hải từ học đường trở về, nghe được chuyện này, không giống như Mạnh Quảng Hiếu vội vàng, ngược lại còn cười, dặn dò Mạnh Quảng Hiếu chuẩn bị đồ đạc, mang đến nhà Mạnh Thanh Hòa.

Mạnh Quảng Hiếu cuối cùng chịu không nổi, nhảy dựng lên, vất vả lắm mới dưỡng khỏi bệnh, lại thiếu chút nữa ho khan, trào máu.

Thằng súc sinh kia hại nhà gã đến nông nỗi này, không đánh tới cửa là còn may, sao phải mang đồ đạc qua cung phụng nữa chứ?

“Phụ thân, tức giận cũng vô ích.” Mạnh Thanh Hải chỉnh lại áo bào trên người: "Cứ coi như vì Tứ Lang đi. Tứ Lang không phải đã nói rồi sao, Thập Nhị Lang bây giờ là Bách Hộ.”

“Bách Hộ thì sao!”

“Đại Lệnh trong huyện mới chỉ Thất Phẩm.” Mạnh Thanh Hải nghiêm mặt: "Mặc dù văn võ khác nhau, nhưng Thập Nhị Lang có được ngày hôm nay, cũng dựa vào bản lĩnh của hắn.”
« Chương TrướcChương Tiếp »