Chương 36-1: Mã Tam Bảo

Trong nhị đường của Khai Bình Vệ Chỉ Huy Sứ Ty, hoạn quan Tam Bảo mặc trường sam xanh thêu hoa hướng dương, đội khăn đen, nét mặt tươi cười nói với Đô Đốc Tống Trung đang ngồi trên ghế: "Vương gia nghe danh Đô Đốc từ lâu, biết được Đô Đốc phụng mệnh phòng thủ biên ải, nên muốn gặp mặt một lần."

"Không dám." Tống Trung cũng cười đáp: "Vương gia quá khen, Tống Trung không dám nhận."

"Đáng nhận." Tam Bảo tiếp tục nói: "Vương gia ở trong phủ đệ, nhưng lòng vẫn luôn hướng về triều đình. Những người trung quân ái quốc như Tống Đô Đốc, Vương gia rất tán thưởng, thường nói với người trong phủ, Đô Đốc là người tài giỏi."

Tống Trung cười gượng hai tiếng, nâng chén trà lên, trong lòng căng thẳng.

Tam Bảo cũng không vội, khẩu dụ của Vương gia ở đây, Tống Trung hoặc là can đảm xé rách mặt, hoặc là ngoan ngoãn đến Bắc Bình bái kiến Vương gia.

Chỉ cần Hoàng đế không hạ chỉ xóa bỏ tước vị của Yến Vương, Vương gia vẫn sẽ tuân theo mệnh lệnh của Tiên đế, thống lĩnh biên quân. Trong quân đội, khẩu dụ của Vương gia là cao nhất, không dễ dàng chống đối, Tống Trung đừng hòng giở trò.

Mặc dù cả thiên hạ đều biết triều đình muốn động thủ với các phiên Vương, lòng dạ của Hoàng đế đã bị phơi bày gần hết, nhưng vẫn phải giữ thể diện, ai bảo ngài là Hoàng đế chứ?

Đây là lời của Phật gia trong Vương phủ nói.

Tam Bảo vô cùng tán thành.

Tống Trung dù không muốn, dù có lo lắng, nhưng Yến Vương đích thân phái người đến, hắn ta cũng không thể cứng rắn từ chối mặt mũi đối phương. Nếu không, lần sau đến mời hắn ta chắc chắn sẽ không phải là hoạn quan.

Trước khi triều đình điều động quân đội, với thực lực hiện tại của hắn ta, đào đâu ra cửa để chống lại Yến Vương.

Vệ Quân mang từ phương Nam đến không thích nghi được với thời tiết lạnh giá biên ải, rất nhiều người đã ngã bệnh. Sử dụng tinh nhuệ của Yến Sơn Vệ thì luôn có chút kiêng dè. Việc điều động biên quân từ các Vệ Sở biên ải là quyết định của Tống Đô Đốc sau khi bàn bạc với vài tướng lĩnh dưới quyền.

Thứ nhất, biên quân thiện chiến, ngay cả người Mông Cổ cũng bị đánh bỏ chạy. Thứ hai, so với Yến Sơn Vệ do Yến Vương đích thân bồi dưỡng, biên quân vẫn đáng tin cậy hơn. Xét cho cùng, biên quân vẫn nhận bổng lộc triều đình, còn Yến Sơn Vệ tương đương với quân đội riêng của Yến Vương.

Nghĩ rất hay, nhưng khi điều động quân biên quân,Tống Đô Đốc cũng gặp một số rắc rối, ví dụ như sự phối hợp không ăn ý của Vệ Chỉ Huy Sở, Đồng Tri và Thiêm Sự. Bọn họ không trực tiếp chống đối hắn ta, chỉ cần sử dụng chiến thuật "kéo dài", cũng đủ để khiến hắn ta đau đầu.

Cần kỵ binh? Được, không vấn đề gì, nhưng ngựa và yên ngựa vẫn phải được trang bị đầy đủ, xin Đô Đốc đợi ty chức hai ngày.

Cần hỏa binh? Càng không thành vấn đề! Có điều, vài tháng trước, người Mông Cổ liên tục xâm phạm biên cương, một phần súng pháo bị hư hỏng quá nặng, lượng thuốc súng tiêu hao cũng rất lớn. Thuốc súng do triều đình quản lý, Vệ Sở không được tuỳ ý phân phối, không được tự ý sản xuất. Binh sĩ, Đô Đốc cứ lấy trước, súng pháo và thuốc súng, đợi triều đình bổ sung rồi nói sau.

Cần thêm nhiều bộ binh? Sao lại không được chứ! Nhưng có một điều, bộ binh này được điều đi, quân lương xin Đô Đốc tự giải quyết một phần. Thuyền chở lương của triều đình, xuất phát từ phương Nam, ít nhất phải sáu tháng nữa mới cập bến. Biên chế biên quân giảm bớt, không kịp bổ sung từ gia quyến, chỉ có thể lấp bừa bằng lính tráng canh ruộng điền và hộ vệ trong Vệ Sở. Bây giờ nếu tăng số lượng thủ thành thì người trồng trọt sẽ ít đi, lương thực không đủ ăn, Đô Đốc, ngài thông cảm được mà đúng không?

Từ Chỉ Huy lấy cớ điều động biên quân để trốn tránh, Đồng Tri Vệ Sở cũng lấy cớ công vụ để trốn tránh. Còn lại bốn Chỉ Huy Thiêm Sự do Triệu Chính dẫn đầu, cả ngày chỉ trưng ra bộ mặt tươi cười, như bốn cục bột nhão tuỳ ý người khác xoa nắn, Tống Đô Đốc nói gì cũng gật đầu đồng ý, nhưng chả thấy làm cái đách gì.

Truy cứu? Người ta không kháng lệnh của Đô Đốc, do tình hình bắt buộc nên cần hoãn lại một, hai ngày, không thể giống như đối xử với Thẩm Tuyên, lấy quân côn ra đánh chứ?

Trước mặt Đô Đốc Nhất Phẩm, Chỉ Huy Thiêm Sự Tứ Phẩm không đáng để nhìn, nhưng xử lý cùng lúc bốn Chỉ Huy Thiêm Sự ở Vệ Sở biên ải, tương đương với bốn hàm Tứ Phẩm, cũng không phải chuyện dễ dàng.

Tống Đô Đốc muốn triển khai công việc ở Khai Bình Vệ, nâng cao hiệu suất, không dám nói cất bước gian nan, nhưng cũng là khó càng thêm khó. Vào lúc này, Yến Vương lại phái người truyền đạt khẩu dụ, muốn gặp hắn ta.

Cứng đầu không đi? Trừ khi Yến Vương bây giờ nóng đầu, giương cao ngọn cờ, hô to tạo phản!

Có thể sao?

Cuối cùng, Tống Trung chỉ có thể nhượng bộ, nghiến răng nói: "Không lâu nữa, bản Đô Đốc sẽ đích thân đến Bắc Bình bái kiến Yến Vương."

Tam Bảo hài lòng, vẻ mặt tươi cười thổi phồng Tống Đô Đốc một phen, là hoạn quan, dăm ba cái nghiệp vụ này sao có thể không thạo. Vừa khen ngợi, cũng vừa giăng ra không ít bẫy, nếu Yến Vương thực sự muốn mượn chuyện này làm khó dễ, chỉ với hành động điều động biên quân trái phép, lấy lý do làm suy yếu biên ải, cấu kết giặc Mông Cổ, là có thể xử lý Tống Trung.