Chương 36-2: Mã Tam Bảo

Triệu Thiêm Sự ngồi bên cạnh thầm nghĩ, quả nhiên là người hầu kẻ hạ bên cạnh Yến Vương. Có lẽ, y cũng nên bắt đầu thu thập tư liệu đen của Tống Trung và những tướng lĩnh dưới trướng hắn ta, cùng Mã Thính Sự mang về Bắc Bình.

Tố cáo cũng phải có bằng chứng. Triệu Thiêm Sự chỉ là một tay mơ, cần phải tiếp tục rèn luyện mới có thể tiến bộ.

Xử lý xong vấn đề của Tống Trung, Tam Bảo không nghỉ lại Vệ Chỉ Huy Sứ Ty, mà chuyển hướng đến Thiên Hộ Sở thành Tây.

Thẩm Thiên Hộ chính là Kỳ Lân Nhi* trong miệng Vương gia, quan hệ nhất định phải xử lý tốt.

*Kỳ Lân Nhi: ý chỉ đối với Yến Vương, Thẩm Tuyên lúc nào cũng là hậu bối cần che chở, chăm sóc, thương yêu, sủng nịch.

"Lưu đại phu, Lưu thần y, ngài cũng biết Thẩm Thiên Hộ là gì của Vương gia rồi, lát nữa mong ngài chẩn trị tốt cho Thẩm Thiên Hộ, ta ở đây đa tạ ngài trước!"

"Lão phu nhất định sẽ cố gắng hết sức."

Là đại phu được cung phụng của Yến Vương phủ, Lưu đại phu vẫn khá tự tin vào y thuật của mình, nhưng sau khi chẩn mạch, xem vết thương, tìm hiểu cách dùng thuốc của Thẩm Thiên Hộ, Lưu đại phu không còn bình tĩnh được nữa.

"Loại thuốc này," cầm lấy viên thuốc mà Thẩm Tuyên vẫn luôn dùng, vẻ mặt Lưu đại phu vô cùng kích động: "Chẳng lẽ là Triệu Ngự Y năm đó bào chế?”

Thẩm Tuyên gật đầu: "Đúng vậy.”

"Đã có Triệu Ngự Y ở đây, lão phu cần gì múa rìu qua mắt thợ nữa." Lưu đại phu cẩn thận đặt lọ sứ lên bàn: "Mã Thính Sự, có Triệu Ngự Y ở đây, vết thương của Thẩm Thiên Hộ thực sự không cần lo lắng."

“Thật sao?”

“Tất nhiên! Đừng nói mười quân côn, thậm chí mấy chục quân côn, chỉ cần Thẩm Thiên Hộ còn một hơi thở, Triệu Ngự Y cũng có thể kéo ngài ấy từ Diêm Vương điện về!”

Thẩm Tuyên: “…”

Tam Bảo: “…”

Đây là đang khen à? Nhưng nghe vào tai, sao lại không đúng chỗ quá vậy?

Biết được Triệu Ngự Y hôm nay đến Bách Hộ Sở xem bệnh, Lưu đại phu cõng rương thuốc, hớn hở định đi qua. Tam Bảo vội vàng dặn dò hai binh sĩ cẩn thận đi theo, lời vừa dứt, đã không còn thấy bóng dáng Lưu đại phu đâu.

Thẩm Thiên Hộ và Tam Bảo lại một lần nữa nhìn nhau, không biết nói gì.

Càng già càng dẻo dai? Không đúng lắm!

Lão bất tử? Càng không đúng!

Lão cái gì nhỉ?

Tam Bảo cười gượng hai tiếng: "Thiên Hộ, Lưu đại phu làm người phóng khoáng, ở trong Vương phủ vẫn luôn như vậy.”

“Thẩm mỗ hiểu.”

Thấy Thẩm Tuyên quả thật không để ý, Tam Bảo mới tiếp tục nói: “Vương gia dặn dò nô gia chuyển lời cho Thiên Hộ, chuyện xảy ra, Vương gia đều biết, nhất định không để cho Thiên Hộ chịu oan uổng.”

“Vương gia hậu ái, Thẩm Tuyên khó mà báo đáp!”

“Vương gia xem Thiên Hộ như con cháu, Thiên Hộ ngàn vạn lần đừng nói như vậy, như thế mới không phụ tâm ý của Vương gia.” Tam Bảo ngừng một chút, lời nói chuyển hướng: "Dưới trướng Thiên Hộ có một vị là Mạnh Bách Hộ đúng chứ?”

“Đúng vậy.”

Tam Bảo cười nói: “Mạnh Bách Hộ làm người trung nghĩa đã truyền đến tai Vương gia. Không biết Mạnh Bách Hộ bây giờ ở đâu? Nô gia cũng muốn gặp mặt.”

Nghe được lời của Tam Bảo, Thẩm Tuyên cầm bình sứ mà Lưu đại phu đặt trên bàn, vuốt ve thân bình, trên mặt không lộ ra quá nhiều cảm xúc, nhưng đôi mắt đen láy lại trở nên thâm thúy.

“Thiên Hộ?”

Chốc lát, Thẩm Tuyên đã thu lại bình sứ vào trong tay áo, mở miệng phân phó: “Người đâu!”

Trong sương phòng tam đường, đang cầm một chén canh nóng hổi chậm rãi uống, Mạnh Thanh Hòa nghe được người tới truyền lời, suýt chút nữa bị sặc.

“Người do Yến Vương phái đến, muốn gặp ta?”

Con tép riu như hắn, cuối cùng đã có thể nhảy nhót rồi sao?

Mạnh Thanh Hòa vội vàng chỉnh lại võ phục, theo thị vệ đến nhị đường, trước tiên hành lễ với Thẩm Thiên Hộ, sau đó dời mắt sang Tam Bảo đang ngồi bên cạnh.

Bộ y phục này giống với Vương Thính Sự, hoạn quan?

Lần đầu tiên gặp Mạnh Thanh Hòa, Tam Bảo cũng không khỏi có chút kinh ngạc. Trong ấn tượng của Tam Bảo, người dám lớn tiếng chống đối Đô Chỉ Huy, chịu đựng mười lăm quân côn, cho dù không phải tráng hán lực lưỡng, cũng không nên là dáng vẻ gầy còm này chứ? Tạng người như vậy, thật sự có thể chống đỡ gió lạnh biên ải?

Nhưng kinh ngạc đến mấy cũng không dám biểu hiện trên mặt, bằng không chính là đang nói Thẩm Thiên Hộ không có mắt nhìn người.