Chương 36-3: Mã Tam Bảo

“Có phải là Mạnh Bách Hộ không? Nô gia Tam Bảo, là Thính Sự Yến Vương phủ, người hầu bên cạnh Vương gia.”

Tam Bảo?

Hoạn quan?

Yến Vương phủ?

Mạnh Thanh Hòa giật mình, ánh mắt sáng quắc, không chỉ Tam Bảo, ngay cả Thẩm Tuyên cũng cảm thấy không ổn.

"Bách Hộ sao lại nhìn ta như vậy?"

"Dám hỏi Thính Sự có phải họ Trịnh?"

"Ta họ Mã."

Họ Mã? Nghĩ kỹ lại, hình như họ thật của Trịnh Hòa là Mã?

"Ty chức cả gan, Mã Thính Sự có thích đi biển không?"

Tam Bảo bị hỏi đến ngu người, Đại Hành Hoàng đế có lệnh, ngoại trừ thuyền chở lương thực, còn lại không được hạ thủy nếu không có sự cho phép của triều đình. Sau khi khơi thông các kênh đào, số lượng thuyền chở lương thực cũng giảm. Một hoạn quan Vương phủ như gã, sao lại thích đi biển? Gậy của Tống Trung chẳng lẽ đánh vào đầu Mạnh Bách Hộ ư?

"Mạnh Bách Hộ nói gì vậy?"

"Tò mò, nhất thời tò mò." Mạnh Thanh Hòa cười gượng: "Mong Mã Thính Sự thứ lỗi."

"Mạnh Bách Hộ khách sáo rồi." Tam Bảo cười nói: "Ta chưa từng ngồi thuyền, từ nhỏ ta đã có một tật xấu, ta bị say sóng."

Say sóng?

Nhà hàng hải vĩ đại của triều Minh, dẫn đầu hạm đội vang danh các nước, Trịnh Hòa bảy lần vượt biển đến Tây dương, say sóng?

Mạnh Thanh Hòa đột nhiên cảm thấy thế giới này thật huyền ảo.

Nhưng hắn còn có thể xuyên không, nhà hàng hải vĩ đại… say sóng, hình như cũng không phải là chuyện gì... khó chấp nhận?

"Mã Thính Sự." Mạnh Thanh Hòa nuốt nước bọt mấy lần, rốt cuộc không nhịn được nữa: "say sóng không phải bệnh, cố gắng một chút, vẫn có thể khắc phục được."

Biểu cảm rất tha thiết, ngữ khí rất thành khẩn, động tác rất đúng mực.

Có điều, tình huống hơi không đúng lắm…

Tam Bảo "..." Quân côn đó quả nhiên nện vào đầu Mạnh Bách Hộ rồi?

Thẩm Tuyên lặng lẽ quay đầu, bả vai run lên đáng ngờ.

Phải khâm phục tinh thần chuyên nghiệp và trình độ nghề nghiệp của Tam Bảo, cho dù bị vài câu của Mạnh Thanh Hòa làm cho mù mịt, nghi ngờ đầu óc đối phương bị gậy đánh hỏng, vẫn không quên truyền đạt lời động viên của Yến Vương cho đối phương.

Mạnh Bách Hộ cũng không thực sự hồ đồ, lập tức lau nước mắt, cảm động vô biên, hận không thể cúc cung tận tụy đến chết mới thôi. Vỗ ngực thêm lần nữa biểu thị quyết tâm, dường như không kiểm soát được lực, động đến vết thương sau lưng, sắc mặt nhất thời trắng bệch…

"Mạnh Bách Hộ đúng là người trung nghĩa!"

Tam Bảo cảm thán, Mạnh Thanh Hòa mặt tái nhợt, nhẫn tâm tự đấm thêm hai cái, suýt nữa nôn ra cả phổi. Đã đi được chín mươi chín bước rồi, không thiếu bước cuối cùng, diễn xuất nhất định phải đúng nơi đúng chỗ!

Thẩm Thiên Hộ lại lần nữa im lặng, quay đầu, run vai.

Đêm đó, đoàn người Tam Bảo nghỉ lại ở Thiên Hộ Sở thành Tây.

Mạnh Thanh Hòa cầm theo vài tờ giấy vẽ, đi đến trước cửa thư phòng của Thẩm Tuyên.

Ban đầu muốn làm thành phẩm trước, không ngờ Cao Phúc chạy đến Tạp Tạo Cục vài lần đều bị từ chối. Mạnh Thanh Hòa lấy lui làm tiến, không dùng sắt chỉ dùng gỗ, làm mẫu một cái cũng được chứ hả?

Đại Sứ Tạp Tạo Cục vẫn thẳng thừng từ chối, dính dáng đến vũ khí thì tuyệt đối không được! Gỗ cũng không có cửa đâu!

Kiếm thêm chút ít không sao, nhưng phải trong phạm vi không đυ.ng chạm đến nguyên tắc của triều đình, Đại Sứ Tạo Tạo Cục quyết tâm giữ vững ranh giới cuối cùng, không báo cáo Mạnh Bách Hộ và Cao Tổng Kỳ đã là khách sáo rồi!

Bất đắc dĩ, Mạnh Thanh Hòa chỉ có thể gọi Cao Phúc về, vắt hết óc chỉnh lại bản vẽ.

Lần này, thứ hắn muốn làm khác với gai gỗ đơn giản, cần đến thợ thủ công chuyên nghiệp mới có thể tạo hình. Nếu không, chỉ biết hình dáng bên ngoài, sẽ không nắm được cấu trúc bên trong, hắn cũng không cần bắt Cao Phúc năm lần bảy lượt đi đυ.ng vào khối đá cứng rắn bên Tạp Tạo Cục.

Thành phẩm không có để làm mẫu, chỉ có thể trực tiếp dâng bản vẽ lên, hy vọng Thẩm Thiên Hộ trời sinh thông tuệ, có thể vừa nhìn đã hiểu!

Trời dần tối, trong phòng đã thắp nến.

Mạnh Thanh Hòa hít sâu một hơi, nắm chặt mấy tờ bản vẽ trong tay.

Quân côn đã lĩnh, danh trạng đã báo, tên cũng đã được treo trước mặt Yến Vương. Nhất định phải khiến Thẩm Tuyên tin rằng hắn có thể dùng, có thể mang lại lợi ích lớn cho y. Muốn thành công, không mạo hiểm không được.

Trong phòng, Thẩm Tuyên đã thay một bộ thường phục xanh nhạt, không đội mũ, mái tóc đen dài được y lấy dải lụa quấn lên, như tấm lụa đen thượng hạng, khoác trên đầu vai, đuôi tóc vừa được gội qua, còn mang theo hơi ẩm lành lạnh.

Đây là lần đầu tiên Mạnh Thanh Hòa nhìn thấy Thẩm Tuyên như vậy.

Mỹ nhân dưới ánh nến, sáng ngời như ngọc.

Thật sự là… kinh diễm đến mức khiến ai đó suýt hồn vía lên mây.

Cắn môi một cái, Mạnh Thanh Hòa vội hành lễ, mắt cụp xuống nhìn sàn nhà: "Thuộc hạ bái kiến Thiên Hộ."

Thẩm Tuyên đặt bút xuống, đôi mắt đen láy lướt qua đỉnh đầu Mạnh Thanh Hòa, mang theo ý tứ không nói rõ được: "Đứng lên đi."

"Tạ Thiên Hộ!"

Mạnh Thanh Hòa đứng dậy, mắt không đảo loạn, cũng không nhiều lời, trực tiếp dâng bản vẽ lên: "Thiên Hộ, xin hãy xem qua."

Thẩm Tuyên nhướng một bên lông mày, nhận lấy bản vẽ, chỉ liếc mắt một cái, thần sắc đã thay đổi.

Một khẩu súng hỏa mai nhưng hình dạng lại giống hỏa pháo, được phác hoạ cực kỳ sắc nét trên giấy.

Hai móng vuốt thép ghim chặt xuống đất, giống như mãnh hổ rình mồi.

"Đây là?"

"Bẩm Thiên Hộ, đây là hỏa pháo, tên Hổ Đôn."

Bắc Bình, trong Yến Vương phủ.

Chu Lệ nhìn bức mật thư được đưa từ Kinh Thành đến, cười lạnh một tiếng.

Nhãi ranh miệng còn hôi sữa, thư sinh vô dụng, có thể làm gì được hắn đây?

Trong Văn Hoa Điện ở thành Nam Kinh, tân hoàng trẻ tuổi Kiến Văn đế ngồi sau án thư, nhìn tấu chương được gửi từ Bắc Bình đến, nhất thời không biết nên làm gì.

Yến Vương muốn tiến kinh?

Có thể sao?

Chuyển tầm mắt sang Tề Thái, Hoàng Tử Trừng và những người khác đang đứng trong điện, ngày thường chỉ cần nhắc đến phiên Vương, ai nấy đều tranh nhau hùng hồn biện luận, tựa như chỉ cần búng tay một cái là có thể định đoạt giang sơn, nhưng hôm nay đều câm như hến, im lặng không tiếng động.

Kiến Văn đế đột nhiên cảm thấy một tia lạnh lẽo, từ phương Bắc kéo đến, mang theo gió tuyết biên ải, tựa như có thể đóng băng văn võ toàn triều, đông cứng cả thành Nam Kinh.